61
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Trong lòng Liễu Như Phong biết mình đa nghi, nắm tay trong tay áo thả lỏng ra, không nghe Chu Chính Thành hồ ngôn loạn ngữ, nhấc chân liền hướng phía bên phải mà đi.
62
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Trong lòng Liễu Như Phong âm thầm buồn cười, lần này, chỉ sợ là ai cũng đều không nghĩ sẽ tiếp tục!
Thị vệ trong viện kia rụt lui cổ, cúi đầu, không dám cùng Chu Chính Thành nổi giận đối mắt, nói: “Chu thống lĩnh, công tử đã hồi cung, lệnh Chu thống lĩnh lập tức nghênh đón, cũng vì Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc an bài hộ vệ!”
Liễu Như Phong ngẩn ra, công tử Nam Cung Thiên Mạc tới Lạc Dương Cung? Sao lại thế này? Thấy Chu Chính Thành hùng hùng hổ hổ đi ra khỏi phòng, một bên buộc đai lưng, một bên nghiêng đầu, nhìn phía phòng ốc bên phải.
63
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Thật vất vả đem Nam Cung Thiên Mạc đưa vào trong phòng, dàn xếp tốt ba mươi người trong viện, Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà mang theo nhóm người Chu Chính Thành, Liễu Như Phong ra khỏi Thích viện.
64
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
“Lại đây, thay ta chà lưng. ” Nam Cung Thiên Mạc có chút mệt mỏi mở miệng, khoảng thời gian ngắn ngủn vừa rồi, so với ban ngày giả điên ngốc tử còn mệt mỏi hơn.
65
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Là nước của dục dũng kia có vấn đề? Ánh mắt Liễu Như Phong chợt lóe, khó trách tối nay chính mình có chút không khống chế được, là do lúc trước sặc vào mấy ngụm nước?! Cũng may chính mình lần đầu tiên tiếp xúc dược này, có thể miễn cưỡng ứng phó, không giống công tử, điên đã vài năm, mặc dù đã thanh tỉnh, nhưng trong cơ thể khó tránh khỏi vẫn còn dược vật tích tụ, bị dược vật trong nước này dẫn dắt, liền có chút mất thần trí.
66
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Liễu Như Phong hơi gật đầu, nhìn thị vệ mang đầy thương tích, nhíu nhíu mày, hỏi: “Các ngươi có nhớ rõ người động thủ?”
“Nhớ rõ, Liễu thống lĩnh yên tâm, đám thỏ con này, cho dù hóa thành tro, chúng ta tuyệt đối cũng có thể nhận ra.
67
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
“Liễu huynh đệ, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi!” Mới ra khỏi Hình Đường viện, liền nghe được tiếng cười thô kệch của Chu Chính Thành.
68
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Cửa Lạc Dương Cung trong đêm đen, treo cao hai ngọn trúc đăng màu trắng, theo làn gió lạnh thổi qua từ nơi xa, hơi hơi phiêu đãng.
69
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Thập Nhất công tử Âu Dương Tín một tay che ở trước ngực, một mặt nhìn đám người vây Liễu Như Phong ở giữa.
70
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Càng ngày càng gần, nhìn Nam Cung Thiên Mạc cách mười bước trước mắt, trên gương mặt đầy vẻ lo lắng của Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà ẩn ẩn nổi lên một nụ cười giả tạo.
71
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Trong lòng dần dần ấm lên, Nam Cung Thiên Mạc kéo Liễu Như Phong trên mặt đất lên, bàn tay nhẹ nhàng đặt tại ngực trái của Liễu Như Phong, từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác trái tim đập mạnh mẽ hữu lực, hơi thở ấm áp, hương vị thân thể quen thuộc, cảm giác an tâm! Nam Cung Thiên Mạc chậm rãi dựa vào thân hình dịu ngoan cũng đang tản ra mùi vị huyết tinh này.
72
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Trở lại Hình viện, Liễu Như Phong chưa vào phòng, đã thấy Lý Thụ mang vẻ mặt khó chịu đi tới.
“Liễu thống lĩnh, ngươi rốt cục cũng đã trở lại.
73
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Dạ Thất quỳ một gối xuống, gần như gian nan mà thở dốc, đột nhiên, bị Nam Cung Thiên Mạc mạnh mẽ truyền nội lực, nguyên bản mười thanh binh khí trước mắt, bị trường tiên ngăn cản đánh gãy, mặc dù thành công bảo vệ tánh mạng, nhưng nội lực hung hãn bá đạo kia, chạy qua kinh mạch trong thân thể hoàn toàn không chuẩn bị, Dạ Thất trong khoảng thời gian ngắn khó chịu cực kỳ!
※※※
Lũ ngu ngốc, vì sao còn chưa lên? Nhị công tử Nam Cung Thiên Tà nghiến răng nghiến lợi, hai tay ở trong tay áo nắm chặt thành quyền, đến khi cảm giác được trong tay truyền đến một tia đau đớn.
74
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Nữ tử che mặt chớp mắt, nói: “Nhưng lúc này các ngươi còn có đường sống nào nữa? Bất quá mời ba vị ở lại đại lao của Vân Thanh Cung, đợi đến ngày Trữ Thanh lên làm cốc chủ! Trữ Thanh thề với trời, chỉ cần hai người các ngươi buông binh khí, thúc thủ chịu trói, giao ra tài vật của Lạc Dương Cung, cùng Tứ công tử Nam Cung Thiên Mạc, Trữ Thanh tuyệt không sát hại, nếu vi phạm lời thề, Trữ Thanh nguyện bị thiên lôi đánh xuống, chết không toàn thây!”
“Công tử?” Một gã thị vệ Vân Thanh Cung bên cạnh nữ tử che mặt hô nhỏ.
75
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
“Liễu huynh đệ, hiện tại quay đầu lại, còn kịp! Tứ công tử không phải là đối thủ của chúng ta! Ngươi không phải đã nhận hắn là chủ nhân chứ?” Chu Chính Thành thở dài, thật sự không muốn cùng người xuất thân giống mình này động thủ —— y còn trẻ tuổi như vậy, không giống mình, người đã già, tâm đã chết.
76
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Lúc này trận chiến trong viện đã gần đến hồi kết thúc, Lạc Dương Cung nguyên bản mạnh nhất, nhân số nhiều nhất, nhưng lại vì không phân rõ người mang phục sức thị vệ Lạc Dương Cung, là địch hay là bạn, tự giết lẫn nhau, ngược lại rơi vào thế hạ phong.
77
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Tay Liễu Như Phong duỗi hướng y phục dừng lại, không nói thì không sao, Uyển nhi vừa nhắc tới, liền cảm thấy toàn thân không khỏe, trong bụng thấy đói.
78
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Uyển nhi lấy hai tay che miệng, nuốt xuống một tiếng hô kinh hãi, nhìn nam tử trước mắt một thân hắc y, dù chưa gặp qua, nhưng Uyển nhi biết, người này nhất định là ảnh vệ của công tử.
79
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Liễu Như Phong giật mình, rũ mắt, nói: “Tất nhiên cũng là thuộc về công tử. Chỉ cần công tử cần, chỉ cần thuộc hạ có.
80
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Mí mắt cốc chủ Nam Cung Hành nửa nhếch lên, tinh quang chợt lóe, khóe miệng toát ra một tia trào phúng, một tia khinh thường, một tia hứng thú.