41
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Trong khi bất tri bất giác, ngoài cửa sổ đã tản ra ánh sáng.
Tiếng bước chân rất nhỏ trong viện vang lên, từ xa truyền đến, mà Dạ Bát trên xà nhà ngoài phòng, không cảnh báo, chắc là Dạ Thất trở về phục mệnh?!
Liễu Như Phong hơi hơi nhích nhích thân thể, đau nhức rất nhỏ từ huyệt tử truyền đến, Liễu Như Phong thở dài, nhìn nhìn Nam Cung Thiên Mạc bên cạnh đang ngủ say, Liễu Như Phong hơi hơi do dự, có nên gọi công tử tỉnh lại hay không?
Nhẹ nhàng mà ngồi dậy, mặc y sam vào, không tiếng động xuống giường.
42
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Liễu Như Phong cúi đầu trầm tư một lát, bước nhanh đi vào sườn phòng, nhẹ nhàng áp sát tường phòng, trữ thần yên lặng lắng nghe.
43
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
“Nói như vậy, ta hẳn là nên gọi ngươi một tiếng đại cữu cữu, hay là tổng quản Thiên Hành?” Nam Cung Thiên Mạc ngồi ngay ngắn, nếu nam nhân trước mắt này đã nói rõ ràng, hơn cả tình hình trong lòng chính mình kỳ vọng nhất, Nam Cung Thiên Mạc thật cũng không muốn lại giả trang điên ngốc.
44
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Dương quang ấm áp rơi xuống, một con chim không biết từ đâu bay tới, dừng tại phía trên đại thụ trong viện, líu ríu hót không ngừng.
45
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Mị nhãn Lễ phu nhân vừa chuyển, trong lòng cười lạnh, hôm nay, ngươi thật nhớ đến Tam nương này mới đến đây?! Trong miệng cũng bỏ thêm vài phần thân thiết, nói: “Tam nương biết ngươi hiện giờ bận rộn nhiều việc, như thế nào có thể trách ngươi? Như vậy, Thiên Tà, ngươi hôm nay đến Trác Tiêu Cung, là có chuyện gì?”
Nam Cung Thiên Tà cười nói: “Xem Tam nương nói như vậy, Thiên Tà không có chuyện liền không thể tới vấn an Tam nương sao? Tam nương thật sự là nhìn Thiên Tà hiểu lầm quá sâu a!”
“Nga?” Lễ phu nhân nghe được Nam Cung Thiên Tà nói lời này là có chuyện, nhưng cũng không vội hỏi, yên lặng nhìn phía Nam Cung Thiên Tà, chậm rãi đợi hắn nói.
46
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
“Công tử, người của Trác Tiêu Cung đã đến. ” Một gã thị vệ vội vã chạy vào thư phòng, lớn tiếng bẩm báo.
47
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Nam Cung Thiên Tà phất phất tay, ý bảo Mẫn Tâm Nhân đem mọi người đi xuống, đảo mắt nhìn Liễu Như Phong, cười nói: “Liễu Như Phong, ngươi trước tiên lưu lại một chút.
48
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Đi ra cửa viện, Chu Chính Thành thật cẩn thận nhìn về phía sau, đè thấp thanh âm, tới gần bên cạnh Liễu Như Phong, nói: “Uy! Ta nói tiểu tử ngươi, lần trước là ta quá mức đắc ý, xem thường ngươi, lát nữa đến viện tử của các ngươi, chúng ta tỷ thí, thế nào?”
Liễu Như Phong đảo mắt nhìn bốn phía, giọng Chu Chính Thành thô to, ngay cả khi hắn cố ý đè thấp thanh âm nói chuyện, vẫn dẫn tới bọn thị vệ một bên tuần tra đảo mắt nhìn qua, chẳng qua tựa hồ thị vệ trong Lạc Dương Cung, đều quen thuộc giọng Chu Chính Thành, từng người từng người nhịn cười, mặt phụng phịu, thần sắc quái dị đi qua.
49
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
“Chu huynh. . . . . . ” Liễu Như Phong bị Chu Chính Thành kéo hướng về phía cửa viện, mọi người bên cạnh tất nhiên là hưng trí bừng bừng theo sát.
50
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Tình cảnh như vậy, có lẽ có thể khiến cho người thích ngược thị hưng trí, nhưng Liễu Như Phong hiển nhiên không phải người như vậy.
51
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Liên tiếp mấy ngày, Liễu Như Phong phát giác người nọ trong chỗ tối, mười người trong viện, người nọ lại chỉ đem trọng điểm đặt ở trên người một mình Liễu Như Phong.
52
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Mẫn Tâm Nhân quay đầu lại cười duyên nói: “Chu thúc thứ lỗi, Tâm Nhân thấy Chu thúc cùng Liễu huynh không động bước, còn tưởng rằng các ngươi muốn nói chuyện.
53
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Đêm khuya, giờ Sửu, trước cửa Tàng Kiếm Cung.
Một gã thị vệ ngáp một cái, nhu nhu hai con ngươi mỏi mệt, không chút để ý nhìn nhìn bốn phía.
54
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Liễu Như Phong vẫn như cũ ôm kiếm mà đứng như vậy, lạnh lùng nhìn đám người Đinh Tường, giống như y chưa bao giờ cử động qua.
55
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Lễ phu nhân không có võ công, lòng Nam Cung Thiên Mạc nóng như lửa đốt, bất chấp dọc theo đường đi, việc đánh nhau linh tinh khắp nơi trong chủ cung, thật cẩn thận ẩn giấu thân hình, qua hành lang, hướng trung tâm lầu các mà Lễ phu nhân đang ngụ tiến đến.
56
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Ngón tay ôm ở bên hông theo đường cong phần eo, dần dần trượt xuống, dừng lại tại cặp mông căng tròn, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, dời về phía hạ thân cấm địa kia, cách tấm hắc y đơn bạc, nhẹ nhàng mà xoa nắn chơi đùa.
57
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Trong bóng đêm, trên cửa cung Lạc Dương Cung, treo cao một vài chiếc đèn lồng giấy trắng nhỏ, dưới hỏa đăng mông lung, vài tên thị vệ Lạc Dương Cung cảnh giác tuần tra động tĩnh bốn phía.
58
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Tay Lễ phu nhân bưng chén trà dừng lại, nhìn về phía Nam Cung Thiên Mạc, lẳng lặng nói: “Liễu Như Phong thả Thập Tam công tử Đinh Tường?”
“Không phải, y bị ảnh vệ Tàng Kiếm Cung cuốn lấy.
59
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
“Tam phu nhân đưa đẩy đúng là nhất can nhị tịnh (sạch sẽ ko còn gì)!” Võ Điện điện chủ Đinh Bất Nhị cười lạnh mấy tiếng, đảo mắt chung quanh, điện chủ các điện trong sảnh đều là một bộ dáng vẻ không liên quan, vẻ mặt công tử các cung là hứng thú xem diễn, nhưng không có một ai nói giúp.
60
Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)
***
Tuy là đứng trong bóng râm trong rừng cây, nhưng nhiệt độ không khí giữa hè vẫn cao như cũ khiến người khó có thể chịu được.