21 Chương 21: Tập Cái gì gọi là “Thần long kiến thủ bất kiến vĩ”? Nhìn gia gia ta thì biết, sau khi ông bất ngờ trở về, ông lại bất ngờ đi rồi. . . Không khỏi hoài nghi, sứ mệnh của ông có phải là đuổi tất cả những người bên cạnh ta đi, sau đó để lại ta một mình cô đơn? A, đây có phải là bởi vì, ông không thích cha cùng nương ta? Có tính là một loại trừng phạt đối với ta hay không?.
22 Chương 22: Đời này đêm này Ba mươi tết. Ngày mà mọi chủ quán đều có thể hợp lý hợp tình mà không mở cửa. Đến tết rồi! Nếu Khách Hành cùng Khách Tùy còn ở đây, nhất định sẽ rất náo nhiệt.
23 Chương 23: Chức kết Còn nhớ, đó là ngày năm tháng giêng, thời tiết tốt lắm. Ánh nắng ấm áp tràn khắp sân, mùi hoa thủy tiên, làm cho người ta cảm thấy rất an nhàn.
24 Chương 25: Luân hồi Aiz. . . mệnh khổ a. . . Ta xoa đôi tay chẻ củi đến đau, buồn bực vô cùng đi vào phòng. Vừa mở cửa, Tiểu Tề an vị trên thành cửa sổ, lẳng lặng nhìn ta.
25 Chương 26: Nguồn gốc Vào lúc nhìn thấy Nhận Nhị, trong đầu của ta, ngoại trừ ý nghĩ muốn đánh hắn, không còn gì khác. Cảm giác này, quả thực làm cho ta thiếu chút nữa nhảy xuống giường.
26 Chương 27: Tơ hồng Đột nhiên, ta biến thành thượng khách. Mọi người thấy ta, đều cung kính hành lễ, gọi ta thiếu tôn. Loáng thoáng từ Nhận Nhị mà biết, thì ra, “Thiên Nhận chúng” bọn họ đến trấn nhỏ này, vì tìm ra “thánh tôn” “kiến thủ bất kiến vĩ (thần long thấy đầu không thấy đuôi)” kia.
27 Chương 28: Vòng tay mềm mại Lúc tỉnh lại, tay chân quả nhiên là tê muốn chết. Thật là cách điểm huyệt chết tiệt. . . Nơi này, là phòng của ta? Ta đã trở về sao? Trở về lúc nào? “Con tỉnh rồi.
28 Chương 29: Chấp niệm Đôi khi, người đang đợi thì không đến, người không nên tới, thường thường sẽ xuất hiện trước mặt ngươi. . . Khi vừa xuống lầu, liền thấy cô nương năm trước luận võ chọn rể ngồi ở bàn giữa, vẻ mặt tươi cười nhìn đông nhìn tây.
29 Chương 30: Quần chiến “. . . Giác minh thông thần, thần quy hình, hình quy khí, khí quy tinh, tinh quy hóa. . . ” khẩu quyết gì a, hoàn toàn như lọt vào trong sương mù.
30 Chương 31: Tế hội Cái gì gọi là nghiệt duyên? Chính là Thạch bá bá nắm tay của ta, nói với ta: “Thạch bá bá biết con là vì không muốn ta cùng Nam Cung phu nhân tranh cãi nữa, mới nói dối là mình thích tiểu nhị trong tiệm.
31 Chương 32: Chưa từng mơ thấy Ta nhìn Thánh Kiếm trước mặt, quả thực là im lặng tới cực điểm. “Ngươi tỉnh. ” Hắn mở miệng, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như trước.
32 Chương 34: Gió thổi hoa rơi “Đương nhiên là giải độc ‘Ngũ âm hóa công tán’ trước!” Tần Tố lớn tiếng nói. “Nói bừa! Độc đó vừa giải, ‘Viêm Thần Giác Thiên’ lập tức phát tác, đến lúc đó hắn kinh mạch đứt đoạn.
33 Chương 35: Kết thúc Ta gọi là Khách Tích, năm nay mười bảy tuổi. Nhà của ta ở tại một trấn nhỏ tên là “Thiên Nhai Tập”. Cha mẹ của ta là chủ một tửu lâu nhỏ.