1 “Nương, còn xa lắm không?”
Mẫu thân trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn sơn đạo phía trước, sơn đạo kia vừa quanh co vừa khúc khuỷu, biến mất ở sâu trong bóng cây dày đặc.
2 Trải qua chuyện lần này, Lăng Liệt nhận ra hai điều. Thứ nhất bởi vì mẫu thân, Luyện Vô Thương tuyệt đối sẽ không đuổi nó đi, hoặc là bỏ mặc nó. Thứ hai, Luyện Vô Thương chỉ coi nó là tiểu hài tử, cho dù nó đùa quá trớn như thế nào, cũng sẽ không thực sự so đo với nó.
3 Ngày kế, Lăng Liệt dựa theo những gì Luyện Vô Thương biểu diễn để luyện tập kiếm pháp, quả nhiên rất có tiến bộ. Sau đó mỗi đêm, nó đều canh giữ ở gốc cây trong rừng học trộm võ công.
4 Mạc danh kỳ diệu đánh một trận này, cỗ tà hoả trong lòng lại tán đi phân nửa. Lúc trở lại trên núi, phương đông đã lộ ra màu trắng bạc. Lăng Liệt không dám kinh động Luyện Vô Thương, khẽ đẩy cửa ra, rón rén đi vào.
5 Lăng Liệt nhổ chuỷ thủ lên, thấy chỗ lưỡi dao hiện ra hàn quang, hai bên quang hoa như kính, chiếu ra khuôn mặt mình — trên mặt mịt mờ, tâm cũng một hồi mịt mờ.
6 Tiểu Ất cười nói: “Đúng vậy, vị này là nhị công tử của chúng ta, chính là ‘Tiêu Dao công tử’trên giang hồ vẫn gọi. ”
Luyện Vô Thương cả kinh, cái này không phải chuyện đùa, lúc y còn đang ở Hạo Thiên Môn, đã biết đại danh “Hàng Long Bảo”.
7 Thanh âm này…
Luyện Vô Thương đột nhiên xoay người lại, chỉ thấy dưới liễu rủ bên hồ không biết từ bao giờ có một người đứng, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt lại đỏ như máu, chính là Lăng Liệt.
8 “Ta không sao, là Nhâm huynh ngươi lo lắng quá mức. Đi lại trên giang hồ, nào có chuyện cưng chiều như vậy. ” Luyện Vô Thương thấy vẻ mặt Nhâm Tiêu Dao nghiêm túc, nhịn không được nói ra.
9 Đối phương hạ thủ thực tàn độc, nặng tay điểm tam thủ thái âm kinh(1) của hắn, như vậy thì, ngay cả muốn luyện lại cũng không có khả năng.
Người tập võ mất đi võ công giống như mất đi sinh mệnh thứ hai, tính tình Lăng Liệt quật cường cương liệt, hắn có thể chịu nổi đả kích như thế này sao?
Luyện Vô Thương nhìn khuôn mặt thiếu niên tái nhợt không chút máu, vừa đau lòng lại thương xót.
10 Nhân mã của Hàng Long Bảo thuỷ chung không tìm tới nơi này, khiến cho Luyện Vô Thương thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Nhâm Tiêu Dao y vẫn luôn nghĩ đến cũng không xuất hiện, chẳng lẽ là thương thế quá nghiêm trọng? Luyện Vô Thương tưởng tượng không ra lúc mình đâm một kiếm vào hắn, trong lòng hắn cảm giác thế nào.
11 Ý niệm “chết” nhất thời nảy sinh trong đầu, lập tức xua đi không được. Lăng Liệt nghĩ đến cảnh ngộ của mình, nghĩ đến tình cảnh hiện tại, quả nhiên chỉ có chết mà thôi.
12 Lăng Liệt nói lời giữ lời, ngày hôm sau thu xếp ổn thoả mọi thứ, sáng sớm đã cùng lão liệp hộ vào núi, trước khi đi còn nghìn căn vạn dặn, bảo Luyện Vô Thương ở trên giường hảo hảo nghỉ ngơi, thật sự đem y coi như người bệnh.
13 Lảo đảo đi rất xa, trong lòng Nhâm Tiêu Dao kinh hãi, một chút cũng chưa bình tĩnh lại được. Ông trời ơi, hắn nhìn thấy gì? Vô Thương và Lăng Liệt, bọn họ… hôn nhau? Hai người bọn họ đều là nam tử mà!
Thói đời mặc dù xem thường nam phong, nhưng Nhâm Tiêu Dao du lịch nhiều năm, loại sự tình này không phải chưa từng thấy qua, huống chi hắn từ lâu đã biết đoạn tình cũ của Luyện Vô Thương.
14 Nước chảy xiết như vậy, ngã xuống nhất định mất mạng!
Nhâm Tự Tại cảm thấy an tâm. Lâu nay, gã đối với Nhâm Tiêu Dao có một loại sợ hãi và ghen tị mạc danh.
15 “Lão bá, xin hỏi đến Phượng Hoàng sơn trang còn xa không?”
“Không xa, thấy ngọn núi phía trước không? Ngay chân núi. ”
“Đa tạ. ”
Luyện Vô Thương ngẩng đầu, thấy một ngọn núi chạy dài phía trước, thật sự là không xa.
16 Nhâm Tiêu Dao cầm tay y: “Ta không có ý trách ngươi, chỉ muốn nói với ngươi, đừng áy náy, cũng không cần phải cảm thấy thiếu nợ ta, bởi vì tất cả đều là ta cam tâm tình nguyện.
17 Lời kia vừa thốt ra, thân hình Mị Ảnh vốn đang bay như tên bắn đột ngột dừng lại, liếc nhìn xung quanh, thình lình nhảy lên một ngọn đồi cao, khẽ đem Luyện Vô Thương đặt trên một tảng đá lớn.
18 “Vô Thương, ngươi ăn vài thứ được không? Thân thể ngươi suy yếu như vậy, không ăn sao được?”
Đủ loại đồ ăn bày ra trước mắt, hương thơm toả bốn phía, thế nhưng Luyện Vô Thương lại tựa như không phát giác, chỉ bình tĩnh đem ánh mắt hướng về phía ngoài cửa sổ.
19 Triệu Đại Niên cảm thấy mí mắt giật giật, tờ giấy trắng tinh xảo tao nhã trên tay giống như kim châm đâm vào mắt hắn!
Hạo Thiên Môn cuối cùng cũng tìm tới hắn! Nghĩ đến vị thanh niên lợi hại đứng đầu Hạo Thiên Môn vừa được chấn hưng lại kia, cho dù ngồi trong đại sảnh sáng sủa, cho dù trước mặt vô số huynh đệ, hắn vẫn không kìm được đổ mồ hôi lạnh.
20 Giữa đêm, thành Nam An.
Ai cũng biết, bên trong thành Nam An có hai tiêu cục lớn, Uy Viễn tiêu cục ở bắc thành và Cảnh Thái tiêu cục ở tây thành. Một núi khó chứa hai hổ, nhưng hai tiêu cục này quan hệ lại cực kỳ tốt, nhất là chủ nhân hai nhà lại là bạn tri kỉ nhiều năm.