41
Trận cảm mạo này đến thật không đúng lúc.
Chu Bạch đau đầu nhức óc, ho khan dữ dội, giọng nói cũng khàn, hơn thế nữa anh còn không có kì nghỉ hè đúng nghĩa.
42 Sau năm ngày, Giản Từ xem tin giải trí trên mạng nói, vị minh tinh điện ảnh kia cùng Bạch Thịnh chính thức ký hợp đồng, không khỏi cảm thán Chu Bạch quả thực có năng lực, nhanh như vậy liền đem sự việc phức tạp kia giải quyết ổn thoải rồi.
43
Chu Bạch đang nửa nằm trên giường bệnh cùng trợ lý bàn giao công việc, nhìn thấy Giản Từ, sau đó liền bị sắc mặt của cậu dọa cho hết hồn, lập tức ngồi dậy: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Câu nói này nguyên bản nên là lời thoại của Giản Từ, lại bị Chu Bạch đoạt trước, vì vậy Giản Từ hiện tại không biết phải làm sao.
44
Cha mẹ Giản Từ chết do tai nạn giao thông, thời điểm ra ngoài du lịch xe buýt bất ngờ bị lật, rớt xuống núi, người trên xe không ai may mắn sống sót.
Việc này lúc đó bị náo loạn rất lớn, chính phủ địa phương hạ lệnh điều tra rõ ràng, người phụ trách công ty du lịch gặp xui xẻo, có mấy quan chức bị kỉ luật, công ty bảo hiểm cũng phải bồi thường, nhưng mà vô luận thế nào, người vẫn là vĩnh viễn không trở lại.
45
Chu Bạch bên kia rất nhanh nhận được tin nhắn nhắc nhở khoảng tiêu phí của ngân hàng, biểu tình trên mặt thập phần vi diệu.
Người mới đến thăm nhíu nhíu lông mày, khom lưng nhìn lướt qua điện thoại anh, kinh ngạc nói: “Tiền của cậu đều do cậu ta quản?”
Chu Bạch đối với hành vi nhòm ngó của hắn vô cùng bất mãn, để điện thoại di động xuống, chuyển đổi đề tài:” Anh tại sao lại tới đây?”
“Chu tổng nói vậy là như thế nào, đối tác làm ăn đột nhiên bị bệnh, về tình về lí đều cần đi xem một chút a.
46
Giản Từ trở về nhà một chuyến, cầm đồ dùng vệ sinh cá nhân, chừng mấy bộ đồ cùng một chút vật phẩm liền mang đi.
Cậu trong phòng bệnh chuyên chú thu dọn đồ đạc, thời điểm bác sĩ đến kiểm tra phòng, rất nghiêm túc dò hỏi bệnh tình Chu Bạch, anh có nhu cầu gì, cậu đều tận lực thỏa mãn.
47
Giản Từ vẫn là câu nói kia: “Là… rảnh rỗi nhìn thử a. ”
“Tên đó có cái gì đáng xem!” Chu Bạch đem trang kia tắt đi, khuyên nhủ nói, “Giản Từ, tôi đã nói với cậu, thói quen này của cậu thật không tốt, muốn tìm hiểu một người, xem baidu có ích lợi gì? Tôi một người sống sờ sờ trước mặt, cậu muốn biết cái gì thì trực tiếp hỏi, tôi sẽ không phớt lờ cậu.
48
Ở bệnh viện một tuần lễ, Chu Bạch triệt để khôi phục nguyên khí, xuất viện về nhà.
Anh bây giờ mới phát hiện mình chính thức bước vào thời kì hậu hôn nhân, đi công tác có người mong nhớ, nằm viện có người chăm sóc, tẻ nhạt có người nói chuyện giải buồn, bận rộn có người quan tâm giúp đỡ… Mấu chốt nhất là, cái người này làm sao lại vừa mắt đến thế, chỉ cần có người ấy ở bên, mình liền cảm thấy mọi thứ đều thỏa đáng.
49
Giữa lúc Chu Bạch nội tâm gào thét phong kiến mê tín, Giản Từ ở bên ngoài gõ cửa phòng anh:” Chu tiên sinh, anh đi tắm trước không? Hay là tôi tắm truớc?”
Chu Bạch nói: “Cậu đi tắm trước đi.
50
Đó là môi a.
Trong bóng tối, tinh thần của Chu Bạch đều bị đôi môi kia thu hút, anh cảm thấy môi Giản Từ khe khẽ run, nhẹ nhàng đến vậy mà đụng trúng, như có như không chạm đến mình.
51 Phải nói giường của Chu Bạch so với Giản Từ lớn cùng mềm hơn rất nhiều, cảm giác đầu tiên lúc Giản Từ nằm trên là —— muốn trầm luân đi xuống, cảm giác thứ hai —— thân thể Chu tiên sinh nóng quá.
52 Mặt Chu Bạch không chút biểu tình, Giản Từ đoán không ra tâm tư anh, chỉ đoán đại khái anh cũng không phải giận dỗi. Giản Từ suy nghĩ một chút, nỗ lực ngồi dậy.
53 Ngày hôm sau khi Giản Từ tỉnh lại, phát hiện mình cả người bị hãm trong lồng ngực, ngay phía trước còn có dấu răng chính mình cắn tạo ra, liền hồi tưởng chuyện phát sinh ngày hôm qua, cảm thấy ngượng ngùng muốn chui xuống lỗ.
54 Máy tính làm việc, thư từ vân vân, để tại căn phòng kia cũng không sao, thế nhưng quần áo, chăn màn, gối đệm nhất định phải chuyển đến phòng ngủ chính.
55 Phải nói thật sự là không quen, hai người một chút cũng không ngủ được, Giản Từ thời điểm vươn mình, không cẩn thận đụng trúng Chu Bạch, lập tức cảm giác chạm phải vật thể cứng nóng không rõ nguồn gốc.
56 Sau khi lão cha về nhà mình, hai người bởi vì ngại phiền phức, mà cũng vì nguyên nhân không thể nói với ai, không đem đồ Giản Từ chuyển về chỗ cũ, cứ như vậy thuận lý thành chương cùng giường chung gối.
57
“Hắn ta đã trở lại?” Chu Bạch hỏi.
“Ân, nói là mới về tuần trước. ” Giản Từ trả lời.
Chu Bạch: “…”
Giản Từ: “…”
Cuộc nói chuyện cứ như vậy mà gián đoạn, mãi đến tận khi Chu Bạch lái xe đến bãi đậu xe ngầm.
58
Buổi trưa hôm ấy, Giản Từ đến đợi ở bên bờ cầu đá trường đại học JH.
Đây là nơi cậu cùng Nhâm Húc ước hẹn ” chỗ cũ”.
Bọn họ hẹn ở đây lúc 12 giờ rưỡi, hiện tại mới 12 giờ 15 phút.
59
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hô to: “Ngài cảnh sát, chính là cái tên này! Hắn là kẻ tình nghi góp vốn phi pháp cùng lừa đảo đó! Tôi là người bị hại thê thảm nhất, tôi có thể cung cấp chứng cứ liên quan!”
Hả?
Chu Bạch quay đầu lại, liền thấy Nhâm Húc mới nãy còn hăng hái giờ thì bị vài viên cảnh sát chế phục, cổ tay đeo còng.
60 Vụ án của Nhâm Húc nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, hắn hiển nhiên cũng lườn trước được trường hợp xấu nhất, không phải không có chuẩn bị mà đến.