61 Bạch Vân nâng Phạm Hiếu lên, gã hỏi:“Phạm đệ muốn học võ ư?”Phạm Hiếu mắt long lanh:“Đệ muốn học võ để bảo vệ sự an toàn cho gia đình của mình. ”Bạch Vân khen:“Có ý chí lắm.
62 Bạch Vân nghe Cuồng Long nói liền hiểu ra vì sao hảo ý của mình không được người khác xem trọng. Gã cười nói:“Bang chủ Kình Ngư bang? Ta nào có ý định đó.
63 Cuồng Thanh Nga cùng Phạm Kiều Như giật mình. Hai người chẳng ngờ có kẻ đang nghe lén bên ngoài. Cuồng Thanh Nga định ra ngoài xem xét liền nghe Bạch Vân nói:“Không cần.
64 Hầu Lạc mồ hôi nhễ nhại chạy về phía thuộc hạ của mình. Đã hai khắc thời gian rồi, thế mà hắn đánh như thế nào cũng không chạm đến vạt áo của tên tiểu tử kia.
65 Bạch Vân mời mọi người về phòng nghỉ ngơi. Gã ngồi tính toán một lúc liền ra khỏi phòng. Gã hỏi một gia nhân: nơi trú ngụ của Điếu Ngư bang. Được chỉ dẫn, gã liền phóng người đi.
66 Mọi người đều nhìn Cuồng Long sau khi hắn dõng dạc nói ra chính kiến của mình. Có kẻ gật gù, tán thành lời nói của hắn. Cũng có một số người rất ngạc nhiên.
67 Lão già áo xanh lắc đầu nói:“Chỉ như thế là không đủ. ”Họ Quan cũng gật đầu, hắn nói:“Chúng ta phải có kế sách rõ rệt. Như vậy khả năng chiến thắng mới lớn, cứ như ngươi nói, ai lại không nói được.
68 Trên biển có một chiếc thuyền đang di chuyển. Từng cơn sóng to vỗ mạnh vào mạn thuyền nhưng chẳng thể nào ngăn cản con thuyền tiến về phía trước. Dòng nước biển xanh biếc làm người ta phải trầm trồ, ngất ngây vì vẻ đẹp, sự trong xanh của nó.
69 Tất cả dân chúng ở vùng biển này đều biết tin: mọi người cùng nhau đánh đuổi hung nô. Tin tức đó lan truyền khắp một vùng phía đông của Đại Nam, làm bầu nhiệt huyết của một số người dâng trào.
70 Đã một tuần. Đã một tuần trôi qua kể từ khi Bạch Vân phân chia công việc ọi người. Ai ai cũng nhiệt tình tham gia. Nhưng mỗi người có một lối suy nghĩ riêng, phương thức làm việc cũng có quy tắc của riêng mình.
71 Thời tiết lạnh như cắt vì những cơn gió biển thổi vào, làm người ta phải khoác trên mình thêm một chiếc áo. Đêm tối, gió lạnh. Nhưng mọi người vẫn đốt lửa làm việc.
72 Nam gia. Trong thư phòng. Nam Nhất Vương căn dặn:“Chung Nam, con phải nhớ. Bắt Bạch Vân là chuyện nhỏ, đánh đuổi hung nô là việc lớn. ”Điền Chung Nam quỳ xuống đáp dạ.
73 Dưới chân núi cây cối mọc um tùm, mùi hương của cây cỏ làm cho người ta cảm thấy khoan khoái, dễ chịu. Nhưng khi mà đêm buông xuống, không gian nơi đây lại tạo cho người qua đường cảm giác hiu quạnh, lạnh lẽo đến tột độ.
74 Hắc y nhân thấy người vừa đến liền quay người bỏ chạy. Bạch Vân thi triển khinh công đuổi theo. Chỉ nhô lên hụp xuống ba lần, Bạch Vân đã chắn trước mặt hắc y nhân.
75 Bạch Vân nhìn bóng Phùng Hoa khuất sau hàng cây liền đoán: lão đi Vạn Độc môn. Bạch Vân thấy lão hành động như vậy liền cảm thấy tên của lão đối lập với bản tánh của lão quá chừng: lão nóng nảy, độc đoán không hợp với chữ “hoa” tí nào cả.
76 Phùng Hoa không ngờ Bạch Vân có thể đánh thắng Tôn Sơn. Lão thấy Bạch Vân còn đứng đực ra đó, liền nói to:“Mau lấy cái mạng chó của hắn. ”Bạch Vân không muốn giết Tôn Sơn.
77 Trên con đường mòn dẫn đến vùng biển của nước Đại Nam. Một cỗ xe ngựa đang gấp rút chạy đi. Bỗng nhiên, con đường bị chắn lại ở hướng rẽ qua núi, không thể đi qua được nữa.
78 Chiếc xe ngựa chạy đến, Bạch Không Tự biết rằng: đó chẳng phải điềm lành ình. Hắn cùng Ngô Báo nhìn nhau, rồi cả hai cùng phóng người đi. Tất nhiên bọn chúng không quên mang theo tên “rồng điên”.
Thể loại: Xuyên Không, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 15