21 “Muốn hỏi…. . sau này đứa bé sẽ như thế nào? Anh thực sự…. . muốn nó sao?” Cô hỏi xong, nín thở, không chớp mắt nhìn vào mắt anh. **Thịnh Thừa Quang hiểu rõ nỗi sợ hãi và lo lắng của cô—đó là sẽ giống như cô lớn lên, cô hiểu rõ cảm giác bị vứt bỏ một mình cô độc, tuyệt đối không muốn cho đứa bé của cô trải qua một lần nữa.
22 “Buông cô ấy ra. ” Ánh mắt Thịnh Thừa Quang sắc lạnh như lưỡi dao muốn giết người, giống như muốn chém vào cái tay Tạ Gia Thụ đang nắm lấy Tử Thời, Tạ Gia Thụ khẽ run, vội vàng thu tay về.
23 Tử Thời gặp được rất ít người, xinh đẹp động lòng người giống Tạ Gia Vân như vậy, dáng vẻ còn hơn cả những cô gái mà cô chỉ thấy ở trên phim truyền hình, vì vậy một thời gian rất lâu nhớ mãi không quên, đợi đến khi Diệp Kỳ Viễn tới đón cô đi Diệp gia ăn cơm, cô không nhịn được hướng tới anh cảm khái: “Chị gái Tạ Gia Thụ thật xinh đẹp! So với nhân vật nữ chính trong phim còn xinh đẹp hơn! Rất nhiều!”Diệp Kỳ Viễn đang lái xe, ánh mắt âm trầm nhìn về phía trước, “Cô nhìn thấy Tạ Gia Vân rồi hả? Chuyện khi nào? Tại sao lại gặp cô ấy?”“Vào tháng trước….
24 Tạ Gia Vân đi sau hai hộ vệ áo đen, giày cao gót “cốc, cốc, cốc” đi vào, cô hoàn toàn không có ý định dừng trước cửa thay giày, trực tiếp dẫm lên sàn nhà vào phòng khách.
25 Tạ Gia Vân cố gắng hết sức để diễn vai nữ phụ ác độc, mắt thấy thật vất vả mới chọc giận được Thịnh Thừa Quang, nhưng cũng không thể để Diệp Kỳ Viễn đánh người!Cô đưa ngón tay lên, hai tên hộ vệ lập tức tiến lên mỗi người ngăn cản một bên.
26 Cô vốn dĩ nhút nhát và hồn nhiên, những lúc trên giường là anh tự mình dạy cô, cho tới bây giờ anh luôn là người chủ động. Trước kia bị anh dụ dỗ, lúc yêu quá tha thiết cô cũng thường không kìm nén được tình cảm của mình nhưng chỉ phát ra những tiếng ngâm thật nhỏ, thỉnh thoảng lại nức nở, đáng yêu làm người ta phải thương tiếc.
27 Lúc hẹn ăn tối được với trợ lý của Tạ Gia Vân, Thịnh Thừa Quang bỏ ra một ngày không làm việc. Buổi sáng lúc anh thức dậy Tử Thời còn đang ngủ, tối hôm qua thực sự là cô bị mệt chết rồi, bây giờ cho dù là phát hiện anh rời giường cũng không mở nổi mắt, chỉ đưa cánh tay mềm nhũn tới sờ sờ anh.
28 Đuôi mắt Tạ Gia Vân đỏ lên. Tên khốn kiếp Thịnh Thừa Quang này thực mẹ nó giỏi đàm phán mà, một kim đã đâm trúng nhược điểm duy nhất của cô, máu chảy đầm đìa.
29 Uớc hẹn cùng nhau đón lễ mừng năm mới, cả hai người đều xúc động cùng với có chút không biết làm sao. Khi còn bé Thịnh Thừa Quang đón lễ mừng năm mới ở nhà cũ của Thịnh gia, từ trước khi giao thừa một tháng cô của anh đã bắt đầu chuẩn bị: các gia đình gửi thiệp mời tới phải sàng lọc sắp xếp thứ tự, nơi nào do cô anh đứng ra, nơi nào do anh đứng ra, nơi nào thì cả hai phải cùng đi; trong bữa tiệc có thể gặp những người nào, người này thì nói chuyện gì, người kia thì nói chuyện gì; nhận được quà trong ngày lễ phải đáp lại tất cả, thân thích xa gần phải phân chia nặng bên này nhẹ bên kia….
30 Thịnh Thừa Quang xoa xoa đỉnh đầu cô, cười nói: "Là anh bảo em nhận điện thoại, em sợ cái gì?"Làm sao Tử Thời có thể không sợ đây? Cô sợ đến mức môi cũng trắng bệch, ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt đáng thương như một chú chó nhỏ.
31 Lúc Thịnh Minh Hoa rời đi, Thịnh Thừa Quang đưa cô anh xuống dưới lầu, Thịnh Minh Hoa sau khi ngồi vào xe hạ cửa xe xuống nói với anh: “Mới mấy ngày đây cô mới biết bà thím kia chăm sóc không tận tâm, cô đã bảo đổi thím ấy.
32 Ở nơi này trong đêm 30, Thịnh Thừa Quang có vẻ không kiên nhẫn. Nhiều pháo bông như vậy cứ đốt hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại một cách nhàm chán: đốt - cháy hết, đốt - cháy hết.
33 Ông đi ra bên ngoài, tài xế còn chưa tới, nhớ tới việc Thịnh Minh Hoa sắp xếp mình nghỉ trưa ở nơi này rồi hãy trở về, Triệu Hoài Chương đứng trong sân một lát, quyết định quay lại nhìn cô một chút.
34 Triệu Hoài Chương trở về, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường ngày, người khác không nhìn ra chút khác thường nào, Thịnh Minh Hoa lại có thể nhìn ra giữa hai lông mày ông hơi nhíu lại.
35 Tử Thời vội vã xuống lầu hệt như chạy trốn, chui vào phía sau xe, tay cô vuốt vuốt trái tim đang nhảy thình thịch, rất lâu không nói lời nào. Tài xế Lý quay đầu ra phía sau lo lắng hỏi: “Tiểu thư, cô không sao chứ?”“Không có, không có việc gì,” một lúc sau Tử Thời mới trả lời, ánh mắt linh hoạt trở lại một chút, cô thở dốc một hơi nói: “Chú Lý, chúng ta trở về thôi.
36 Tạ Gia Thụ mặc dù ngu ngốc, ngây thơ, Trung văn nát vụn, tóc dài kiến thức ngắn. . . Nhưng bản lãnh cùng kinh nghiệm làm Party (tiệc) của Tạ đại thiếu đến ngay cả Thịnh Thừa Quang cũng cảm thấy mặc cảm, huống chi bây giờ cậu ta lại là trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc tập đoàn Thịnh thị, vừa ra chiêu bài trợ giúp Thịnh Tề Quang, hiển nhiên là mở ra một con đường thuận lợi, muốn tiền có tiền, muốn người tài có người tài.
37 Edit: Tiểu Huyên**Sự cố xảy ra làm mọi người có mặt tại đây đều kinh ngạc đến ngây người, nhất là hai gia đình họ Tạ, Thịnh, nhìn thấy dáng vẻ này của người luôn luôn biết giữ tỉnh táo như Thịnh Thừa Quang, ngay lập tức đã có những suy đoán không mấy tốt đẹp.
38 Sau đó liền không có thời gian nói nhiều. Cả hai đã lâu không thân mật, Tử Thời khéo léo nghe lời anh, Thịnh Thừa Quang hận không thể ăn hết cô vào trong bụng.
39 Edit: Tiểu Huyên**Sáng sớm ngày thứ hai, vẫn là Tử Thời tỉnh dậy trước, Thịnh Thừa Quang đang ngủ rất say, cô chui ra khỏi lồng ngực anh anh vẫn không tỉnh lại.
40 Editor: lila2211Hiện tại Thịnh Thừa Quang ra cửa cũng phải mang theo hộ vệ, tài xế lái xe từ dưới hầm để xe lên đón bọn họ, anh kéo Tử Thời trực tiếp lên xe, sau đó trước sau là bốn chiếc xe chở hộ vệ cùng đi ra ngoài.