Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tử Thời Chương 32

Chương trước: Chương 31



Ở nơi này trong đêm 30, Thịnh Thừa Quang có vẻ không kiên nhẫn. Nhiều pháo bông như vậy cứ đốt hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại một cách nhàm chán: đốt - cháy hết, đốt - cháy hết. Cuối cùng anh mở một hộp ra, nắm hết trong tay đốt cùng một lúc, ánh lửa màu bạc như tạo ra một vòng sáng lấp lánh, xung quanh là tiếng vang lộp bộp cùng với mùi thuốc pháo. Tử Thời cười nghiêng đầu nằm trong ngực anh, đưa tay ra xa không dám chạm. Thịnh Thừa Quang buồn cười nhìn cô gái nhát gan, lại nhận lấy một bó to từ trong tay cô.

Tử Thời rút tay về ôm lấy eo anh, tựa vào trong ngực Thịnh Thừa Quang nhìn ánh lửa màu bạc vui vẻ kia, nhón chân lên hôn cằm anh.

Đêm nay cô đặc biệt lớn mật, giống như đã dùng hết toàn bộ dũng khí của mình vậy!

Thịnh Thừa Quang cúi đầu đáp lại nụ hôn của cô, ở trong ánh lửa màu bạc rực rỡ, ở trong không khí có mùi khói pháo không dễ ngửi cho lắm này mà triền miên, đắm mình vào nụ hôn thật dài.

Tử Thời ngậm cánh môi của anh, nhẹ giọng mơ hồ nói: "....Cám ơn anh.."

Khóe miệng Thịnh Thừa Quang gợi lên, khẽ hôn lại cô.

"Vào đi thôi, cũng khuya lắm rồi."

Hai người vào nhà, mỗi người tắm riêng, rồi lại tựa đầu vào nhau ngồi xem tiết mục cuối năm một chút. Hôm nay Tử Thời đã trải qua một ngày mà trước kia cô chưa từng có được, cũng chơi đến rất mệt, vùi ở trong vòm ngực ấm áp của anh, mơ màng ngủ thiếp đi. Bên ngoài cửa sổ âm thanh pháo hoa đứt quãng bỗng như có hẹn trước mà cùng tập trung lại, sau đó pháo hoa liên tiếp bay lên không trung, đêm tối chợt sáng rực như ban ngày, rèm cửa sổ trong phòng ngủ của bọn họ cũng bị chiếu sáng.

Tử Thời lật người, co lại trong ngực anh, buồn ngủ lầm bầm: "Mười hai giờ sao?"

"Ừ." Thịnh Thừa Quang vẫn tỉnh, lúc này đưa tay vặn sáng đèn bàn, lấy một phong bao tiền lì xì từ trong tủ đầu giường ra đưa cho cô.

Người vốn dĩ đang buồn ngủ đến mức không thể mở mắt kia ngay lập tức tỉnh táo lại.

"Ơ?" Bên trong không phải là tiền mừng tuổi mà là một khối ngọc, Tử Thời đổ ra lòng bàn tay để nhìn, là một viên ngọc tròn nho nhỏ, màu sắc nhu hòa, chạm tay vào có cảm giác âm ấm.

Thịnh Thừa Quang lại lấy một sợi dây màu hồng trong bao tiền lì xì ra, kéo thành một đoạn thật dài. Anh túm một đầu sợi dây, nắm chặt phần đuôi cho nó thật nhỏ thật nhỏ rồi xuyên qua giữa viên ngọc, ngón tay quấn quanh một vòng rồi thắt nút lại, sau đó liền nhấc phần nút ấy lên trên sợi dây.

Ngón tay của anh thon dài đẹp mắt, sợi dây được khắc hoa văn phức tạp mà tinh xảo, ở trong bóng tối mơ hồ làm người ta có cảm giác như đang lạc vào trong mộng.

Thịnh tổng chợt nảy ra ý mới, cô gái ngốc nghếch lồm cồm bò dậy, quỳ gối trên chăn kinh ngạc dõi theo ngón tay anh, không một cái chớp mắt như đang xem trò ảo thuật.

Động tác của anh mau lẹ, trong chốc lát sợi dây liền được buộc chặt, Thịnh Thừa Quang lại sờ soạng tìm cái bật lửa trên tủ đầu giường, thoáng một cái đã hơ phần thắt nút trên sợi dây qua lửa, phần nút ấy đã chắc chắn giờ lại càng chắc chắn hơn.

"Tới đây!" Anh ngoắc ngoắc ngón tay, cô gái ngốc lập tức duỗi cổ qua để anh đeo lên cho cô.

"Khi tắm không cần lấy xuống đâu, cứ đeo đi." Thịnh Thừa Quang mặc cho cô vẫn đang ngắm nhìn nút buộc hoàn hảo, ngón tay nhẹ nhàng phủ trên đầu Tử Thời, thấp giọng nói: "Đây là di vật của mẹ anh, nếu em dám vứt bỏ, anh sẽ cho em đẹp mặt (theo ý xấu ấy mà^^ D Đ L Q Đ), biết không?"

Tử Thời vẫn cúi đầu hí hoáy nghịch viên ngọc đó, nghe vậy nặng nề gật đầu. Cô quỳ trên chăn, cái gật đầu mạnh như vậy giống như đang dập đầu với Thịnh Thừa Quang.

Lại ngây người chịu đựng, Thịnh Thừa Quang bật cười xoa đầu cô.

Hai người gần nhau như vậy, anh lại đưa tay ra kéo, nâng cô nhích về phía mình, trán cụng trán, lông mi dính sát như muốn dây dưa, quấn quýt cùng nhau, anh nhẹ giọng nói: "Một năm mới bắt đầu, em sẽ có một cuộc sống mới, anh muốn em phải dũng cảm đối mặt với những khó khăn và phải sống thật vui vẻ, đồng ý với anh!"

"Vâng." Tử Thời miễn cưỡng đồng ý, vành mắt đỏ ửng, cười hỏi Thịnh Thừa Quang: "Anh nên nói trước cho em biết là có mục tặng quà, em cũng muốn chuẩn bị cho anh một món quà mừng năm mớ!"

"Không cần, đây là tiền mừng tuổi!" Thịnh Thừa quang kéo cô nằm xuống ôm vào trong ngực, hài lòng thở phào một cái: "Không phải em gọi anh là anh sao? Sau này em cũng giống Tề Quang đều nương tựa vào anh."

Tử Thời nhớ đến tối hôm qua còn mắng anh biến thái, cảm thấy có lỗi liền cuộn mình cọ cọ trong lòng anh.

Tiếng pháo hoa bên ngoài như nói tạm biệt với năm cũ và đón chào năm mới đến gần, nhưng người trong phòng lại âm thầm hi vọng giờ phút này sẽ đứng yên mãi mãi.

"Năm mới vui vẻ," Thịnh Thừa Quang ôm lấy người đang vui sướng, trong bóng tối cảm xúc trong ánh mắt anh cuối cùng cũng không còn chút nào che giấu, "Người con gái anh yêu thương!" (keke, ta định để nguyên văn là "Thân ái" nhưng khi dịch ra thế này không phải cảm xúc của các nàng sẽ hưng phấn lên chăng? :)) Nếu muốn đổi lại, hãy góp ý, ta sẽ chiều lòng các nàng 0_

Loading...

Xem tiếp: Chương 33

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Hương Hoa Nhài

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 5


Tướng Cướp Liêu Đông

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 59


Bắt Đầu Của Một Kết Thúc

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 5


Tự Mình Nuôi Sói

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50