21 Nhìn cô gái xinh đẹp trước mặ, Mạnh Bạch kinh ngạc, một lúc lâu mới phản ứng được, lui về sau mấy bước, không thể tưởng tượng nổi nhìn cô ta: “Vương Nhã Nhất, sao em lại ở đây?”
Cô gái tên Vương Nhã Nhất đầu tiên sững sờ, sau đó khẽ cười, nhìn cậu đầy xấu hổ: “Anh Bạch còn nhớ em sao”
“Bạch.
22 “Cậu vừa mới nói. . . . . . Lăng Khả Nhi. . . . . . mang thai con của tôi sao?” Khuôn mặt của Lãnh Dạ Thương lập tức biến mất vẻ tà mị, tràn đầy kinh ngạc nhìn Mạnh Bạch, bộ dáng kia hoàn toàn là “tôi nhìn thấy quỷ”.
23 “Ba mươi triệu, bỏ đứa bé, rời khỏi em trai tôi. ”
Cơ thể lung lay một chút, Lãnh Dạ Thương lại đứng vững bước chân.
Vừa là tổng giám đốc của Dạ Thị vừa là bang chủ của Ám Dạ, năng lực hồi phục của Lãnh Dạ Thương quả nhiên thần kỳ, anh ta lấy lại bình tĩnh, chỉnh sửa khuôn mặt một chút, hai chân bắt chéo nhìn Mạnh Bạch, vẻ mặt tàn khốc, nói mà không có bất kỳ biểu cảm nào.
24 Ai nói nhận thầu tiểu Thần nhà anh chứ!
Cậu chỉ muốn nhận thầu một thiên sứ nhỏ mà thôi!
Mạnh Bạch cảm thấy khó lòng giãi bày, vì vậy lời nói nghẹn cứng trong cổ họng, cậu ôm bụng nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng, kết quả động tác này lại khiến Lãnh Dạ Thương hoảng sợ, đi tới đối mặt với Mạnh Bạch: “Không được! Động thai rồi!”
Mạnh Bạch: “.
25 Lăng Khả Nhi mơ mơ màng màng, nhưng lúc thấy gò má của Lãnh Dạ Thương cô theo phản xạ có điều kiện giơ nắm đấm ra, chỉ nghe “phù phù” một tiếng, cơ thể cao lớn của Lăng Khả Nhi liền bị Lăng Khả Nhi đáng bay ra ngoài.
26 Lăng Khả Nhi theo Lãnh Dạ Thương lên xe, hai người ngồi ở ghế phía sau, dọc đường đi Lăng Khả Nhi vẫn luôn im lặng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Lãnh Dạ Thương lén nhìn cô, anh ta cảm thấy lúc này Lăng Khả Nhi im lặng cực kỳ đẹp, vì vậy Lãnh Dạ Thương không nhịn được đưa tay nhéo khuôn mặt cô, Lăng Khả Nhi nhíu mày, chụp tay anh ta, nói: “Mùi vị của băng vệ sinh thế nào, anh vẫn chưa cải tà quy chính sao?” Cô thừ nhận là mình cố ý, sau khi sống lại những thứ khác không nói, Lăng Khả Nhi cảm thấy kỹ năng ma quỷ của mình đã thăng thành cấp bậc RS.
27 Lăng Khả Nhi hít sâu một hơi, chậm rãi kiễng gót chân, vốn dĩ cô muốn nhẹ nhàng chạm thử vào bờ môi Mạnh Bạch, kết quả đối phương ôm chắc eo cô, đầu lưỡi cạy môi cô ra.
28 Lăng Khả Nhi. . . . . . .
Lăng Khả Nhi. . . . . .
Lăng Khả Nhi. . . . . . .
Lăng Khả Nhi. . . . . . .
Bây giờ trong đầu Lãnh Dạ Thương đều là ba chữ này, anh ta vội vã đi lên lầu, đứng ở ngoài phòng Lăng Khả Nhi, Lãng Dạ Thương dừng bước chân, vốn dĩ anh ta muốn một cước đạp cửa, dù sao như vậy cũng vô cùng khí phách, nhưng cảm giác nếu “kinh động” kẻ địch cũng không tốt lắm, nếu không có cách nào đánh bất ngờ; chỉ có thể đánh úp.
29 Nhìn bộ phận không thể nói kia, Lãnh Dạ Thương cầm cái kéo nhỏ trong tay, khuôn mặt khốn khổ nhìn về phía Mạnh Bạch, rất ngây thơ mở miệng hỏi: “Lăng Khả Nhi có cứng không?”
[Hệ thống 233: hì hì.
30 Lăng Khả Nhi không có nhìn nhầm, đó chính xác là một đứa trẻ, xem ra không lớn, đoán chừng khoảng mười tháng, miệng phun bong bóng, bò tới trước ngực Lăng Khả Nhi dùng đôi mắt to vô tội nhìn Lăng Khả Nhi, thấy cô tỉnh lại liền nở nụ cười, đưa tay hưng phấn đập Lăng Khả Nhi.
31 Lăng Khả Nhi ở hệ thống dù 10 khí tiết đổi một thứ tên là “điện thoại di động” gì đó, sau đó bấm số điện thoại của La Tử Thanh.
“Alo, nữ thần, là tôi!” Lăng Khả Nhi hít một hơi thật sâu, kiềm chế sùng bái với nữ thần “Là thế này, tôi sinh một đứa bé.
32 Vì vậy Lăng Khả Nhi tạm thời ở lại trong nhà La Tử Thanh, mỗi ngày cô đều ôm thằng bé đi tới đi lui, thuận tiện chiêm ngưỡng bóng dáng nữ thần La Tử Thanh, cô cho rằng La Tử Thanh thật sự rất bận, vô cùng bận!
Bận học lễ nghi, bận học tiếng nam phi; bận việc công ty, bận phát tiền lương, khiến Lăng Khả Nhi không thể nhúng tay vào, nhưng mà cô khó có thể chấp nhận ngồi nhàn rỗi qua ngày.
33 Sau khi mọi chuyện chấm dứt, Mạnh Đại Bạch cũng có thể lấy Lăng Khả Nhi như ý nguyện.
Bữa ăn tối của hai người đều giải quyết tại nhà mẹ Lăng Khả Nhi, ba Lăng không chào đón Mạnh Bạch lắm, cảm thấy con rể đột ngột xuất hiện này không quá khôn khéo, đơn giản mà nói chính là thiếu tầm mắt.
34 Đồng thời cảm thấy không tốt chính là Mạnh Bạch, gần đây cậu luôn có cảm giác lạ, cụ thể là cảm giác gì cũng không rõ lắm, nhưng mà chỉ cảm thấy không đúng lắm, ngay cả ánh mắt Lãnh Dạ Thương nhìn cậu cũng có chút kỳ quái.
35 Mà ở dưới khán đài, Lăng Khả Nhi không chú ý tới ánh mắt thống hận của tổng giám đốc, cô đang nhìn một cuộc gặp gỡ đại chiến.
“Tử ~ Thanh! Rốt cuộc ~ cô ~ cũng ~ hiện ra ~ rồi!” Cố Mộng Phỉ không đem ánh mắt để ý tơi nam thần Mạnh Bạch đầy hào quang trên khán đài, cô ta mặc chiếc váy màu nhạt, giống như con chim nhỏ vui sướng chạy về phía bọn họ.
36 Mạnh Bạch thật sự tò mò, vì vậy cậu không cần thể diện đi tới góc tường nghe lén.
Đầu bên kia truyền tới âm thanh của Lãnh Dạ Thương cùng thuộc hạ, giọng nói của thuộc hạ vô cùng nghiêm túc, giống như đối mặt với chuyện gì đó rất khẩn cấp: “Boss, chúng tôi phát hiện trong bang chúng ta có nội gián.
37 Cuộc sống chính là kỳ diệu, một giây trước bạn còn nghèo kiết; một giây sau trở thành cao to đen hôi.
Mạnh Bạch cảm giác mình có thể viết một cuốn sách, tên sách là #Làm thế nào trở thành người giàu trong vòng ba giây.
38 Lúc Mạnh Bạch cùng Lăng Khả Nhi ngọt ngào, bên này Lãnh Diệc Thần xuất hiện nguy cơ rất lớn.
Buổi trưa, một cô gái dẫn một đám người khí thế hung hăng đi tới nhà họ Lãnh, mà cô gái dẫn đầu chính là Vương Nhã Nhất biến mất đã lâu, lúc này trên mặt cô tràn đầy phẫn nộ.
39 “Nhưng đường nhỏ có người xấu. ” Giọng cô gái bất đắc dĩ.
Kỳ quái, sao giọng cô gái này lại có chút quen thuộc, giống như là. . . . . .
Lúc Lãnh Diệc Thần còn đang ngây ngẩn, một cô gái thanh tú đẩy chiếc xe nhỏ đi tới bên này.
40 “Anh trai, anh phải làm chủ cho em. ” Lãnh Diệc Thần than thở khóc lóc, giọng điệu nghe đau lòng.
Lăng Khả Nhi không khỏi nuốt nước miếng, ôm Hải Cách Lực Sĩ cẩn thận trốn về phía sau, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của chính mình, nhưng vừa lúc đó ánh mắt Lãnh Diệc Thần lập tức phóng tới, cơ thể Lăng Khả Nhi khẽ run rẩy, lại không dám có động tác gì.