41 “Tiểu Bạch, em cũng sẽ đồng ý, đúng không?” Lãnh Dạ Thương nhìn Mạnh Bạch vẫn luôn đứng ở phía sau im lặng không nói, mặc dù giọng anh ta nhạt nhẽo, lại có chút mùi vị của uy hiếp.
42 «Tay cầm bom kiểu gì? Người bệnh tim muốn hủy diệt thế giới?”
«Khiếp sợ! Bị kiểm tra thấy là người lưỡng tính»
«Chuyên gia bày tỏ lo lắng về đường sinh dục, thế kỷ hai mươi mốt phát triển.
43 Cả đêm Mạnh Bạch nghĩ mãi những cũng không thể hiểu nổi tại sao Lăng Khả Nhi lại tức giận, chờ đến khi suy nghĩ ra thì đã rạng sáng, cậu giật mình từ trên giường nhảy lên: tôi nghĩ tôi ngày mai là có ý gì!
Cậu xuống giường, chui vào chăn Lăng Khả Nhi, từ phía sau ôm eo cô, đưa tay bóp da thịt mềm của cô một cái, Lăng Khả Nhi lập tức tỉnh dậy, sau đó đối mặt với khuôn mặt cười rực rỡ của Mạnh Bạch.
44 “Chẳng qua tôi là một người hòa ái. ” Sắc mặt Mạnh Bạch trước ống kính chợt thay đổi, lại nở nụ cười ôn hòa “Tôi bỏ qua hiềm khích lúc trước, tha thứ mọi lỗi lầm của Lãnh Dạ Thương.
45 Tổng giám đốc.
“Đại ca, không phải cả đời chúng ta phải đi đào than đá đó chứ?” Một người mặt chữ điền nước mắt lưng tròng kéo cổ tay Lãnh Dạ Thương, khóc kể lể.
46 Mạnh Bạch cảm thấy người trước mặt có chút quen thuộc, cậu quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới người đàn ông đen thùi lùi giống nhưu là từ trong đêm tối đi ra, cuối cùng ý tưởng lóe lên, trên mặt nở nụ cười vô cùng xấu xa: “A, tôi biết anh là ai! Đây không phải là tổng giám đốc Lãnh sao?”
Không sai, xem như Mạnh Bạch không thấy dáng vẻ người đàn ông này nhưng tuyệt đối có thể thông qua ánh mắt nhìn tới nội tâm anh ta, không sai! Chính là anh ta!
Lãnh Dạ Thương!
Lăng Khả Nhi đi theo Mạnh Bạch sợ ngây người, cô nhìn Lãnh Dạ Thương, lại kết hợp với hình ảnh Lãnh Dạ Thương lạnh lùng lúc trước, trong nháy mắt cảm thấy quá mệt mỏi.
47 Lần thứ nhất Lăng Khả Nhi sinh là con gái, con bé di truyền tất cả từ Mạnh Bạch, bộ dáng đáng yêu, đối với cái gì cũng cực kỳ tò mò, khiến Lăng Khả Nhi lo lắng không dứt.