301 – Ừ, coi như ngươi cũng có chút nhận thức. Chỉ có điều bổn tôn muốn ngươi có thể nói được thì cũng có thể làm được, nếu không thì ngươi sẽ biết hậu quả như thế nào.
302 Kèm theo trận trận đau nhói khí thể giống như sương mù kia đang sôi trào cuồn cuộn, tựa như thủy triều chui vào trong cơ thể Sở Phong. Một số lượng lớn tin tức cũng bắt đầu xuất hiện trong đầu Sở Phong, điều này khiến cho Sở Phong biết được chỗ lợi hại của Huyền Vũ Thuẫn Giáp Thuật.
303 – Sở Phong đệ, đệ hãy yên tâm đi, chúng ta luôn đứng bên cạnh đệ. – Sở Phong đại ca, ca vĩnh viễn là người Sở gia chúng ta, chúng ta sẽ không rời bỏ ca.
304 – Ngươi phải hiểu rõ trước khi ngươi không thể giúp hắn sống lại, hắn tuyệt đối sẽ không làm tổn thương người thân của ngươi. Trong khoảng thời gian này, người thân của ngươi tuyệt đối an toàn.
305 – Sở Phong, tiểu tử ngươi không có việc gì sao! Việc này thật sự quá tốt rồi. Sau khi nhìn thấy Sở Phong thì đám người Lý Trường Thanh kích động không thôi, bước nhanh tới, bắt đầu nhìn từ đầu tới chân, tỉ mỉ quan sát Sở Phong, dường như rất sợ Sở Phong bị thương vậy.
306 Sau khi đem đám người Lý Trường Thanh sắp xếp ổn thỏa thì Sở Phong liền rời khỏi Thanh Long Tông đi đến Chu Tước thành, bởi vì hiện tại ở trong cảnh nội Thanh Châu này chỉ còn có hai người mà Sở Phong không bỏ xuống được, chính là hai tỷ muội Tô Nhu và Tô Mỹ.
307 Sau khi Tô Nhu và Tô Mỹ xuất hiện, khuôn mặt của ba lão già Lăng Vân Tông tức khắc đại biến, lão nào cũng cười như mở cờ trong bụng. Ánh mắt đê tiện bắt đầu không an phận, di chuyển ở trên gương mặt tuyệt sắc cùng với vóc người kiêu ngạo của Tô Nhu và Tô Mỹ.
308 – Sở Phong, ngươi…. Tên Hôi Bào Giới Linh Sư nhìn thấy hai vị hộ pháp bị Sở Phong dùng một chiêu đánh hạ thì bị dọa đến nhe răng nhếch miệng, vẻ mặt vô cùng đặc sắc.
309 – Sở Phong, cầu xin huynh đừng giết phụ thân muội. Tô Mỹ trốn trong ngực Sở Phong vừa ôm thật chặt Sở Phong vừa ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cùng với đôi mắt ngấn nước nhìn Sở Phong.
310 Thực ra tính thời gian thì ngày Kỳ Lân Vương Phủ xử trảm Tề Phong Dương còn chưa đến, nêu như Sở Phong cưỡi Tiểu Bạch đến Kỳ Lân Vương Phủ vẫn còn kịp.
311 Lúc này, Lâm Trùng có vẻ đã bị giày vò đến thảm, đầu tóc rối tung rối mù tựa như ổ gà, khuôn mặt bầm dập bị Sở Phong nắm giữa không trung. Hắn đang giãy dụa trong đau đớn nhưng căn bản không thể nào thoát khỏi được.
312 Huyết vụ đỏ tươi tung tóe đằng chân trời, tên biến thái Lâm Xung đã hoàn toàn chết hẳn, Sở Phong không để cho gã ta một chút cơ hội nào.
Lúc này, Lâm Mạc Ly và Yên Dương Thiên đều bị hành động của Sở Phong dọa cho sợ ngây người.
313 "Không được, bây giờ trả lại thân thể cho ngươi thì sao ngươi có thể trốn thoát khỏi tay bọn chúng?"
"Nếu bị bọn chúng bắt được thì ta và ngươi sẽ cùng chết, trước sau đều phải chết thì chi bằng ta liều với chúng một phen.
314 Thượng phẩm huyền dược, trung phẩm huyền dược, hạ phẩm huyền dược.
Cực phẩm nguyên dược, thượng phẩm nguyên dược, trung phẩm nguyên dược, hạ phẩm nguyên dược.
315 Sau khi từ bảo khố trở về, Sở Phong cũng không vội vã rời khỏi nơi này, hắn cẩn trọng lượn vài vòng ở Lăng Vân tông, có lẽ Sở Phong đã nghe ra được gì đó từ câu “điệu hổ ly sơn” của bốn lão đầu kia.
316 Ầm. . . ầm. . . ầm. . .
Dãy núi Thanh Long, bên trong Thanh Long tông, chiến hỏa liên tục nổ đùng đoàng khắp nơi.
Trong phạm vi trăm dặm, chim muông kinh hãi, từ bên ngoài dãy núi Thanh Long cũng có thể nhìn thấy rõ khói mù cuồn cuộn tận trời, cũng cảm giác được mặt đất dưới chân hơi rung rung như thể là địa chấn.
317 Trời ạ, chuyện này, chuyện này, chuyện này, sao có thể như thế được?"
"Rốt cuộc là kẻ nào làm?"
Lúc Yên Dương Thiên chạy về cùng với các tinh anh mạnh nhất của Lăng Vân tông rồi nhìn thấy Lăng Vân tông của hiện tại thì sắc mặt của cả đám tái nhợt, trong mắt ánh lên bi thương cùng phẫn nộ.
318 Cái gọi là chuyện thiên hạ, có người vui thì cũng sẽ có kẻ buồn.
Nghe tin Lăng Vân tông đã bị Sở Phong tiêu diệt khiến cho các môn phái khác hết sức vui mừng, mà hiện tại bá chủ thật sự của Thanh Châu, Kỳ Lân phủ cũng đã đắc tội với Sở Phong hệt như vậy, đang cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết.
319 “Tổ sư” quay đầu lại xem thế nào, Sở Phong phát hiện ra đó là Thanh Long đạo nhân vừa vỗ tay vừa nhìn hắn, gương mặt hiện lên nét cười thưởng thức.
320 Hồ nước mênh mông, một nửa là hàn băng, một nửa là liệt diễm, cảnh tượng kỳ dị như vậy lại hiện ra trước mặt Sở Phong lúc này.
"Nơi này, tại sao lại có hồ nước như vậy?"
Sở Phong kinh ngạc đến trợn mắt hốc mồm, bởi vì cảnh tượng như vậy là không hợp lẽ thường.