101 Đám người trong đại sảnh biết mệnh lệnh của bần đạo cũng lập tức mắng mỏ vang trời. Đặc biệt vài đại quý tộc thế gia lớn giọng bảo ta không xứng làm một gã kỵ sĩ chân chính.
102 Ni Cổ Lạp Tư nói với người trọng tài: "Rốt cuộc có chuyện gì? Đừng chậm trễ thời giờ của ta! Nói mau!""Vâng! Hiện tại trời đã tối rồi, các hạ chỉ biết là quân đội ngài đang tới gần doanh trại địch nhân rồi đụng lên mặt cọc gỗ, cái cọc gỗ cao chỉ 1 thước, kỵ binh ngài phải bị thương, rồi sau đó bị chôn sâu!" Người trọng tài nói.
103 Có một sai lầm, hẳn là Cuồng Long "sư" đoàn, không phải là Cuồng Long "quân" đoàn. Hiện tại đã thay đổi ?!………Bần đạo về đến nhà, khẩn cấp đem lời quốc vương bổ nhiệm nói cho mụ mụ, mụ mụ nói: "Ngừng! Có ba vạn người, đủ để làm cái gì, ta nếu như không có đoán sai, quốc vương hẳn là muốn lung lạc ngươi, nhưng lại vừa không muốn bỏ qua kim tệ ngươi trong tay, cho nên mới cho ngươi danh hiệu như vậy !""Ngất! Lão già này không phải là muốn để ta xuất tiền nuôi quân đội ba vạn người này chứ hả?" Bần đạo mắng.
104 Hai tráng hán thân cao 2 thước 4 nâng một thanh trọng kiếm hai tay dài bốn thước, cơ hồ đồng thời gầm lên giận dữ, chạy về phía đối phương, hai cây vũ khí cuốn theo đấu khí màu vàng cùng nhau bổ về phía cổ đối thủ.
105 Bì Lỗ làm gì còn biết đến thể diện, hiện tại trong đầu hắn là làm thế nào trả thù cho thống khoái. Hắn lung lay bả vai, muốn hất Bì Đa La xuống nhưng Bì Đa La như thuốc cao bôi trên da chó, chết sống không buông.
106 "Hắn có bệnh hả? Không phải chỉ là bức tranh tầm thường sao? Có cần ác độc như vậy không?" Phụ thân bất mãn nói. "Đây chính cực phẩm danh họa đó. Ít nhất cũng có hơn 2000 năm lịch sử, Vương tộc bọn họ đã truyền vài đời rồi.
107 Chờ chúng ta lại ngồi xuống, bần đạo bắt đầu thật tình đánh giá các nàng. Ba người này bộ dáng rất tương tự, nhìn kỹ cũng không dễ dàng phân biệt. Cũng may các nàng vì phân chia lẫn nhau, cổ áo có chút khác nhau.
108 Trải qua chừng mười ngày phiêu bạc trên biển, đoàn người hai nước chúng ta, ước chừng gần bảy vạn người, cùng nhau tới cảng quang minh Thánh Đô. Nói thật, Tạp Đặc vương quốc có đội tàu khổng lồ như thế cùng vận lực kinh người, thực làm cho bần đạo rất là giật mình.
109 Huyễn kim, được xưng thần chi kim, là tài liệu không thể thiếu thần minh cần để chế tạo thần khí, ma pháp trang bị bình thường gia trì lên một chút, lập tức tăng lên vài cấp bậc, thuộc về trân bảo có thể ngộ không thể cầu.
110 "Ta dùng tánh mạng thề, đây tuyệt đối là thật. " Tắc Á Kỳ Lạp khẳng định lại. Lạnh aa. . a. rét lạnh aa… tâm lạnh aa…aaa…. a. . Huyết Tu La là ai? Trong Giáo Đình là tồn tại còn đáng sợ hơn Giáo Hoàng.
111 "Ờ ờ!" Tắc Á Kỳ Lạp cẩn thận từ từ nói: "Tỷ như ấu thú, tổ mẫu ngài lần trước mang đến bảy đầu ma lang làm oanh động Thánh Đô suốt mấy tháng đấy. Ah, đúng rồi, Tắc Văn gia hai huynh đệ cũng chiếm được một con.
112 “Ngài nhận ra là ai tới sao?” Bần đạo hỏi. “Quan chỉ huy Tạp Đặc quốc vương, là lão sư nhập môn của bằng hữu ta, mà vị bằng hữu đó của ta cùng ta và cả Ni Cổ Lạp Tư ở tại học viện được xưng là Thiết Tam Giác –Tây Tư Nhĩ* Tạp Đặc” Phụ thân nói.
113 Quang mang qua đi, chín người đồng thời ngã xuống!Cả tràng đấu rộng lớn lâm vào một mảnh yên ắng, mọi người không hề vì tiền đặt cược được mất mà hoan hô, chỉ là uể oải mà thôi.
114 “Chậm đã!” Phụ thân hắn, hoàng đế Mỹ Cách Lam đế quốc đã nhận ra cha ta, nhìn hắn nói: “Vị này chính là con của ngài sao?”“Nhi tử của ta!” Phụ thân tuy rằng không biết vì cái gì ta làm như vậy, chẳng qua hắn đã sớm nhìn thấy chướng tai gai mắt, nên không ngăn cản ta.
115 “Tiên Nhã. Ngươi hãy đến bên cạnh Cái Thứ” Bần đạo sau khi dặn dò một tiếng, liền không quản bọn họ nữa, bắt đầu chính thức luyện kiếm chi chiến. Ta trải qua hơn một năm tu luyện, hiện tại năng lực đã không thua lúc mình 30 tuổi, căn bản không xem đám phế vật trước mặt này để vào mắt.
116 “Hắn chẳng qua là chiếm được bộ Phụ Ma Khải Giáp Quang nên cũng chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng mà thôi, không chỉ uy lực kém đi, hơn nữa hậu quả cũng rất nghiêm trọng, hắn không phải được ngươi dìu dắt trở về hay sao.
117 Ngày hôm sau, lúc đang còn ăn điểm tâm, quốc vương với vẻ mặt oán giận mở miệng phủ đầu ta cùng phụ thân. Tên kia dài, tên kia u oán, tên kia đáng thương, thực sự làm bần đạo nuốt không trôi.
118 Lấy tốc độ cưỡi ngựa của đám người chúng ta, vẫn hơn một giờ mới tới được cái địa phương kia. Trên đường đi qua rất nhiều đại môn và trạm canh gác là vô số kể.
119 Đi theo tổ mẫu đi đến trước một giá sách, cũng chẳng thấy nàng ấn lên cái gì khác, giá sách chậm rãi chuyển sang một bên, lộ ra một cánh cửa. Tổ mẫu dẫn ta đi vào, bên trong là một gian mật thất không lớn.
120 Bị người ta mắng là lưu manh, đúng là mấy trăm năm nay lần đầu tiên bị như vậy. Bần đạo một trận đỏ mặt, nên không dám đánh đến Thiền Trung Huyệt nữa.