201 Lưu Văn Thanh nghe thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang cũng lập tức liên coi trọng lên. Cho đến nay, ấn tượng của Nhiếp Chấn Bang tap ra ình là cảm giác, nếu không làm thì thôi, đã làm là làm hăn chuyên lơn.
202 Đối với loại thái độ này của Diêu Lương Hoa, Nhiếp Chấn Bang rất là hài lòng. Xã Cách Mộc di dơi toàn bộ đi, người dân cũng di dời hết. Đối với người dân của xã Cách Mộc mà nói, đây là một chuyện tốt rất khó co được.
203 - Chủ tịch Nhiếp, di dời rồi, chúng tôi sẽ ở chỗ nào? - Chủ tịch huyện, di dời qua đó, chúng tôi ăn cái gì, chúng tôi còn có đất đai sao? - Chủ tịch huyện, về sau chúng tôi còn có thể ở cùng một chỗ với nhau không? Làm hàng xóm với nhau bao nhiêu năm như vậy, tôi thật sự là rất lưu luyên Tất cả các vấn đề, đều liên quan tới chuyện di dân, nhưng, lại không có một ý kiến nào là không muốn di dời đi cả.
204 Lời nói của Nhiếp Chấn Bang, mặc dù là dùng hình thức vui đùa nói ra, nhưng, Nhiếp Gia Lương cũng rất rõ ràng. Lấy tính cách của lão Tam nhà mình, đây tuyệt đối không phải chỉ la lời nói suông không mà thôi.
205 Cải tạo trường học của toàn huyện? Trương Sở Bân hoàn toàn ngây người, những ủy viên thường vụ khác cũng ngây ngẩn. Đề nghị này của Nhiếp Chấn Bang, khiến cho tất cả các ủy viên thường vụ đều có chút ngoài ý muốn.
206 Mà lúc này, Chu Lạp Phong lại có hơi chút ngượng ngùng. Chính mình cũng chỉ là một tên lăn lộn nhỏ nhoi mà thôi. Đây chính là định vị mà Chu Lạp Phong vẫn luôn tự đánh giá vê chính mình, cho dù là kéo được vài công trình ở Việt Đông, kinh doanh lời lãi được ít tiền rồi, Chu Lạp Phong vẫn là cái ý nghĩ như vậy.
207 Nghe lời nói của Trụ tử, tất cả mọi người đều rung động. Giờ phút này, vẻ mặt của Trương Sở Bân cũng thay đổi. Nhìn cụ chủ tịch Mã, thậm chí hốc mắt đều có chút ẩm ướt.
208 Lời nói của Nhiếp Chấn Bang, khiến cho tất cả các cán bộ đang vây xem đều kinh hãi. Quyền uy của chủ tịch Nhiếp, đây là thứ vốn dĩ đã được trải qua khảo nghiệm ở cái Ủy ban huyện này.
209 Nghiêm Phượng Kiều với hành động bất thình lình này, cũng khiến cho Nhiếp Chấn Bang có chút kinh ngạc. Hai tay không biết phải để như thế nào nữa. Trong lòng cảm nhận được Nghiêm Phượng Kiều đang kìm nén sự hỗn loạn đang cuộn trào.
210 Nghe được những lời nay cua Nhiếp Chấn Bang, Nghiêm Phượng Kiều cũng ngây ngẩn cả người. Không ngờ, Nhiếp Chấn Bang vậy mà cũng có môt mặt xúc động như vậy.
211 Nhưng, nếu không thể nói ra, vậy thì cả đời này của Nghiêm Phượng Kiều coi như chấm hết. Chuyện như vậy, đối với Phạm gia mà nói, có lẽ là không được công bằng.
212 - Bản thảo tuyên truyền đã có rồi sao? Điều này khiến cho Nhiếp Chấn Bang và Nghiêm Phượng Kiều có chút bất ngờ. Nghiêm Phượng Kiều lúc này kinh ngạc nói: - Chánh văn phòng Dịch, nhanh vậy sao.
213 Trong phòng hội nghị nhỏ của Huyện ủy. Không khí trong phòng hội nghị lúc này có vẻ hơi nặng nề. Dương Chính Bình và Cao Viễn Sơn cũng đều là vội vã trở về thẳng từ công trường khu kinh tế mới.
214 Máy bay từ từ đáp xuống sân bay Quảng Châu. Quảng Đông, Nhiếp Chấn Bang không hề xa lạ gì. Nơi này chính là địa bàn của Diệp gia, nơi lập nghiệp của cha hắn.
215 - Chủ tịch, thật sự đúng như lời Chủ nhiệm Vương kia đã nói, chúng tôi đều tìm khắp xung quanh khu triển lãm rồi. Theo như lời của người Quảng Đông mà nói, tất cả những chỗ mặt đường về cơ bản đều đã đặt thuê trước một tháng, thậm chí trước mấy tháng rồi.
216 Sắc mặt của Chủ nhiệm Vương rất khó coi. Ánh mắt trừng Nhiếp Chấn Bang, đồng thời cũng có chút tức giận. Tên Chủ tịch huyện trẻ tuổi này, gan thật sự là quá lớn rồi, lúc này lại chơi chiêu này với mình.
217 Cái gọi là trong triều có người quen thì dễ làm quan. Đối với Hoa Hạ thì đây chính là truyền thống, là thực tế. Lúc đầu, chủ nhiệm Vương còn mang bộ dạng công tư rõ ràng, vẻ mặt hung dữ, cái dáng vẻ đó cho người ta cảm giác chính nghĩa bừng bừng, vẻ mặt uy nghiêm dường như chỉ muốn đuổi mấy người Nhiếp Chấn Bang ra ngoài mới vừa lòng.
218 - Bác Quách, thế này cháu làm sao dám nhận, bác là bậc bề trên mà lại đích thân ra đón. Chuyện này nếu để ông nội cháu biết được, e rằng sẽ mắng cháu té tát đó.
219 Kinh nghiệm làm việc dưới cơ sở, điều này đối với người Hoa từ trước đến nay trên quan trường đều rất được chú trọng. Thời xưa thi khoa cử, thông thường những chức vụ như Trạng nguyên là về học vấn.
220 Đúng bảy giờ tối, tất cả cán bộ huyện Lê đã tập hợp trong phòng Nhiếp Chấn Bang. Khách sạn Lệ Hoa, phòng 609, đây chính là phòng của Nhiếp Chấn Bang. Cả căn phòng theo kiểu một phòng ngủ cùng một phòng khách.
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Phụ, Nữ Cường, Đô Thị, Ngôn Tình
Số chương: 50