41 Buổi tối, trên đường Đường Viễn trở về nhà trọ thì đụng phải hai người. Một người là Diệp Minh, người còn lại là một người đàn ông hơn 30 tuổi, cao lớn, tinh tráng, đeo kính râm, mặc một bộ tây trang, giày thể thao màu trắng, đứng hút thuốc, tầm mắt như chim ưng.
42 Đường Viễn vừa lên máy bay liền đeo tai nghe điện thoại ngủ tít, nghiêng người lệch sang phía cửa sổ. Cố Viêm nói với tiếp viên hàng không lấy hai cái mềm, một cái để trên người, một cái ném cho em trai, đặt máy tính ở chân lên kệ đỡ.
43 Cố Thiếu Cảnh nghẹn họng nhìn trân trối, nhu nhu mắt, lại nhu nhu mắt, lắp bắp nói: Gấu… Gấu mập, tôi không… nghe lầm đấy chứ? Anh trai tôi nói muốn hát hả?” Tiện đà ôm đầu đụng phải cái bàn, thất thần lẩm bẩm nói: “Phá hủy, phá hủy, phá hủy,… Tuyệt đối là âm thanh của ma quỷ, trong vòng ba ngày dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai, không ngớt không dứt a a a a a!”
Vẻ mặt Đường Viễn vẫn thản nhiên, hắn cầm ly rượu đỏ trong tay, tựa trên tượng điêu khắc gỗ ở cửa sổ.
44 “Phanh ——” một tiếng, Cố Viêm vừa mới thoát giày bò lên giường đã bị đá ngã nhào xuống sàn. Đường Viễn vỗ vỗ sàng đan, nghiêng người nằm xuống, cầm điều khiển từ xa vừa đổi kênh vừa hỏi: “Cố Viêm, cậu muốn làm gì?”
Anh nghĩ “làm” em a!
Đương nhiên Cố Viêm không ngốc nỗi đến hướng Đường Viễn hô ra câu này.
45 Cố Thiếu Cảnh giống như con Koala bám lên người Cố Viêm, sau đó thò tay vào túi áo anh trai lấy ra hai mươi đồng tiền, cười hì hì đem đến tủ lạnh của nhà nghỉ lấy ba chai sữa bò Tây Tạng.
46 Cậu quen biết cậu ta?” Từ Hải Ưng quơ quơ ảnh chụp Đường Viễn trong tay, nhếch chân lên bắt chéo, mỉm cười hỏi.
“Có gặp mặt một lần. ” Hạo Dương nhắm mắt tựa vào lưng ghế xe, lỗ tai đeo tai nghe, mở mắt, đột nhiên nói: “Từ đạo diễn, anh là một nhân tài hiếm có.
47 Đoàn phim ǁTuyệt Sátǁ chính thức khởi động máy vào mùng 1 tháng 12, nam số 2 Đường Viễn cùng người diễn chung Hoa Dung lần lượt rời thành phố A đến thành phố S để tiến hành quay phim.
48 Trên lưng Đường Viễn, hai dây cáp đã tuột một, dây còn lại “Băng” một tiếng lại bị bật ra.
Trong não Đường Viễn rất nhanh làm ra phản ứng, hơn mười thước độ cao, hơn nữa hoàn cảnh chung quanh rất nhiều dây, với hắn mà nói không đáng kể chút nào, nhưng ấn theo lẽ thường, đối một sinh viên phổ thông 17 tuổi mà nói, đây chắc chắn là sự cố.
49 “Cậu không ngăn được gió lạnh, hoặc là đi ra ngoài hoặc tiến vào, đóng cửa lại. ” Đường Viễn tựa đầu vào gối, gặm quả táo Hướng Đông vừa đưa cho. Thằng nhóc kia đã đứng giữa cửa cả phút rồi.
50 Siêu thị ở ngay phụ cận, anh có thể tự đi. ” Đường Viễn giật giật chân trái, lại lạnh nhạt nói: “Cho anh mặc mấy thứ này làm gì?”
“Ngụy trang a, gã họ Hạo kia không đơn giản.
51 Đùi phải của Đường Viễn khôi phục khá tốt. Thời điểm Tết dương lịch, Triển Viễn Kiếm yêu cầu tài xế lái xe đưa ông đến bệnh viện thăm cháu, còn ở lại chơi vài ngày.
52 Đường Viễn đem Mp3 mini Hạo Dương đưa cho hắn đặt lên bàn trà, nắm một vốc hạt dưa bắt đầu cắn. Ông ngoại và ông nội của hắn ngồi bên cạnh uống trà xanh, một bên xem ti vi, một bên bình luận tin tức.
53 Đường Viễn trở về phòng ngủ của Đường Niệm, mát xa bàn chân phải một lát.
Hộp quà Cố Viêm tặng hắn ban ngày vẫn đặt trên tủ đầu giường. Đường Viễn nhìn hộp quà, suy nghĩ khó phân hỗn độn.
54 Hạo Dương cải trang đến đây, ăn mặc khá diện, mục đích thứ nhất là đến chúc Tết, thứ hai là thăm bệnh. Anh mừng tuổi cho Đường Viễn một phong bao đỏ thẫm, lại tìm một bình hoa để cắm hoa vào.
55 Biểu tình của Đường Viễn có chút cứng ngắc, Cố Viêm thu hồi động tác lưu manh của mình, nghiêm mặt nói: “Tiểu Viễn, nước R làm thí nghiệm trên cơ thể người, trình độ si mê y học của Tả Quang ra sao chắc em cũng rõ ràng.
56 Đến đây!” Một người đàn ông thấp bé nhưng khá đậm người có chút hưng phấn chà xát tay, tươi cười dùng Hán ngữ không tính là tiêu chuẩn nói với người bên cạnh: “Stephen tiên sinh, chiêu này của ngài thật sự là kì diệu a! Thằng nhóc người Trung Quốc này quả nhiên đã phái tiểu đội đến!”
“Xuyên Hữu Điền, đừng ở trước mặt tôi giả vờ giả vịt.
57 Bả vai bị nắm đến phát đau, Đường Viễn nhìn khuôn mặt dữ tợn của Hướng Đông, trái tim chấn động một lát.
Hắn vươn tay ra sau thắt lưng Hướng Đông, móc ra một khẩu súng lục, trong ánh mắt lộ ra một tia cười giảo hoạt, nói: “Tôi là ai? Chú không phải đã bảo cháu phải gọi chú là chú Đông hay sao?”
Dứt lời, hắn cầm khẩu súng hướng hai tên địch nhân vừa xuất hiện phía sau lưng Hướng Đông bóp cò.
58 Sắc mặt của A Mỹ phi thường quỷ dị, mắt nhìn chằm chằm Hướng Đông đang quàng vai Đường Viễn phía xa xa. Cô nuốt ngụm nước bọt, tâm nói ‘Kháo, quá kì lạ! Lão Đại hiếm lạ tiểu Viễn thì cũng biết chút chút, coi như không có gì đi.
59 “A! Anh nhớ ra rồi!” Vùng xung quanh lông mày đang nhíu chặt chợt giãn ra, Đường Niệm hướng Đường Viễn cười nói: “Tiểu Viễn, năm ngoái em từng phát sốt phải nằm viện nhỉ? Sau đó em cứ mơ mơ màng màng, quên đông quên tây, có thể là di chứng của vụ sốt cao đó rồi! Không nhớ điều này cũng bình thường thôi, dù sao lúc bé em cũng không hay lượn thư phòng của ông nội như anh, cho nên chuyện của anh cả em cũng không biết.
60 Đường Niệm hoàn toàn chấn kinh rồi, tay run run cầm tờ giấy, ngẩn ra. “Tiểu Niệm, quần áo em thay ra hôm trước anh đã giặt rồi, bữa sáng cũng xong rồi đấy, em lại ăn sáng đi.