21 Đường Viễn hung hăng nhấc chân đá quả bóng rổ nằm lăn lóc trên giường, bàn tay đặt tại drap giường nắm chặt, cỗ lệ khí trời sinh nháy mắt bị người kích bạo, trong phòng ngủ là một mảnh áp suất thấp nặng nề.
22 Phùng Hiểu Hiểu có mái tóc ngắn, dáng người cao gầy, ngũ quan đoan chính hiên ngang, một đôi mắt to sinh động nhưng cũng khó che dấu ngạo khí cùng sắc bén, rất có điểm tư thế cả vú lấp miệng em.
23 Nhất thời khuôn mặt Phùng Hiểu Hiểu xanh mét, không nói được câu nào.
Cố Thiếu Cảnh vô cùng cao hứng, trong lòng lại nổi lên mấy chuyện xấu, thừa dịp say rượu mà khoác lên bả vai anh, miệng không nhịn được nói: “Ai__! Anh! Anh đừng có giả bộ, câu vừa rồi là xuất phát từ nội tâm hay là nghe lời em nói thế? Anh bên ngoài đã có người rồi đúng không hả? Sao anh lại không chọn Phùng Hiểu Hiểu làm đối tượng a? Người ta là khuê nữ thật tốt mà, chú Phùng cũng rất vừa ý với anh đó, hắc hắc….
24 Địa điểm Cố Viêm chiêu đãi hai anh em Đường Viễn là một nhà trọ cá nhân hai tầng, bên trong bày trí theo phong cách Trung Quốc cổ xưa.
Toàn bộ căn phòng đều là một màu đỏ rực rỡ, phòng khách còn treo hai chữ ‘Trung Hoa’ đỏ thắm đan vào nhau.
25 Cố Thiểu Cảnh chịu không nổi, chạy thẳng đến toilet gọi điện thoại cho chị gái.
Cố Lãnh Đông mặc một thân quần áo da, đang bận đeo dép. Cô liếc xem di động, lấy lại gần, kẹp vào cổ, nói: “Rạng sáng, đầu bóng lưỡng sẽ hội họp với em, nửa giờ sau sẽ chỉ định địa điểm.
26 “Ngô…” Đường Viễn nhăn mặt, miệng đã bị Cố Viêm hôn đến phát đau.
Hiện tại thể lực của hắn căn bản là vô pháp chống lại Cố Viêm, bị ép tới khó chịu, đầu cũng thấy đau, cái cảnh này thật tức giận a, tay nhanh chóng khép lại, chặt vào sau gáy Cố Viêm, cả giận nói: “Còn dám hôn nữa này!”
“Tiểu Viễn…” Cố Viêm kêu lên một tiếng đau đớn, trực tiếp lệch qua trên người Đường Viễn, gục xuống.
27 Hướng Đông trở tay ôm lấy áo khoác đi đến phòng ngủ phía đông. Mèo Mun run rẩy lỗ tai, nghểnh cổ liếc anh một cái, lại trở mình dưới bụng Tia Chớp, tiếp tục ngủ.
28 “Em có nghe thấy anh Cố nói gì không? Gửi lời thương yêu vào trong gió…. ” Jason có mái tóc khá dài màu vàng, dáng vóc rất dễ nhìn, tuy rằng đã qua 40 tuổi nhưng lời nói, cử chỉ tao nhã mang phong thái của bá tước Anh quốc rất cuốn hút người khác.
29 “Đội trưởng, giờ mới thấy ha!” Cố Thiếu Cảnh hướng chị gái phất phất tay, đeo lên kính hộ mắt, nhìn khoang trực thăng mở ra, tóc cậu bị gió thổi bạt về phía sau như cỏ dại, lông mi cong cong, hô lớn: “Đầu bóng lưỡng, a T, nhiệm vụ đuổi đội trưởng về Nhà cũ giao cho hai người, tôi lên trực thăng, rút lui trước a.
30 Hôm nay, hội trường ở khu phía bắc đại học A từ hơn hai giờ chiều đã bắt đầu đông chật như nêm cối.
Vương Sấm vội đến sứt đầu mẻ trán, liền vác điện thoại gọi toàn bộ đội bóng rổ tới.
31 Tảng sáng màn đêm còn chưa quét đi
Đêm tối sâu thẳm
Mỗi người đều phải độc lập sinh tồn
Mưa rơi lúc hoàng hôn
Đèn đường thiên trầm
Dấu không được bóng hình đêm qua côi cút phong trần
Người đáp xuống lòng ta, khởi lên một tòa thành rộng lớn
Ngăn cản chém giết cùng vây khốn trong kiếp trước
Làm thợ săn kiên nhẫn là ta
Được bảo bọc trong ôn nhu suốt đời
Nguyện lưu mười phần khờ dại
Đáp lại tình cảm thật lòng của người
Suốt cả đời này
Không nửa điểm di hận
Wu
Mỗi lần nghĩ lại cũng không đòi hỏi thêm điều gì nữa
Mang ta thoát đi
Mang ta xoay người
Ta muốn người hôn nhẹ lên trán ta
Như là sở hữu ôn tồn, người chờ đợi ta cho phép
Bên cạnh ta cả đời
Đều nguyện thừa nhận như vậy
Chỉ vì một lần người đau lòng nắm chặt tay ta
Ta đã tư tâm
Hứa kiếp sau
Hội trường lặng ngắt như tờ, trong không khí quanh quẩn thanh âm thuần túy mà thanh lãnh của Đường Viễn, một cỗ cảm xúc quyết luyến cùng chua sót chìm nổi không rõ, làm người nghe vừa thấy ấm lại vừa đau.
32 Mị lực thật không nhỏ, năm nay vẫn có nhiều người tới thăm hai người như vậy!” Hướng Đông cười nói.
Anh nhìn chồng đồ vật chất cao như núi trước mộ bia, lặng yên chốc lát, sau đó đem tượng gỗ điêu khắc hình mặt nạ đặt xuống, nói: “Nhóc con, cái này là anh bảo tiểu Cảnh mang từ Ethiopia về đấy, thích không?”
Hướng Đông vén tay áo lên, lấy ra một cái khăn mặt từ túi quần, khom người chà lau mộ bia, nói: “Cậu còn nhớ tiểu Cảnh không? Thời điểm cậu nhóc 10 tuổi, chỉ cần nó đến Lầu một, cậu a, cứ như lão yêu theo dõi nó vậy.
33 Tất cả mọi người đều biết tình huống của soạn hệ chúng ta, khi tốt nghiệp trong tương lai, nếu không lăn xả được trong vòng giải trí luẩn quẩn này thì sẽ không có tiền đồ.
34 Khuôn mặt Cố Viêm đã đen như đáy nồi, đôi dép lê đã sớm bay mỗi chiếc một góc, anh dùng cánh tay khóa cổ Đường Viễn, tay còn lại cầm một gói vịt nướng to, gầm nhẹ: “Đây là cái tật xấu gì thế này? Vào đến nhà liền đánh?” Nói xong mím miệng, mặt dán sát vào mặt Đường Viễn, híp mắt nói: “Như thế nào? Không cải trang nữa sao? Tuyết Lang?”
Đường Viễn cũng không khá hơn chút nào, giày đã bị Cố Viêm tháo mất, nằm lăn lóc trong góc nhà.
35 “Căn cứ ở tiểu đảo?” Hướng Đông dừng xe lại, sắc mặt thực trầm, anh trầm mặc một hồi lâu, rút chìa khóa xe, nói: “Em muốn điều tra Tả Quang?”
Cố Viêm đeo kính mắt đặc biệt, nhìn bản đồ vừa định vị xong của đặc công kỹ thuật, dùng bút khoanh một địa phương, đứng dậy nói: “Em không cho rằng gián điệp trong bộ máy lãnh đạo chúng ta được quét sạch sẽ, điều tra Tả Quang là nhiệm vụ chủ yếu của anh.
36 Được rồi, hai đứa trật tự cho anh!” Đường Niệm cầm máy sấy thổi lông cho Tia Chớp. Mèo Mun đã liếm lông xong, dựng thẳng đuôi nhảy đến trên đàn piano, đồng tử mở to, thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn Tia Chớp chằm chằm.
37 “Đã năm ngày rồi. ” Hướng Đông thu hồi trang bị dò xét, vỗ vỗ máy móc, vẻ mặt phức tạp: “Dựa theo tính cách của Tả Quang, tôi cũng bắt đầu cho rằng cô ấy sẽ giữ lại những thông tin đó.
38 “Cho dù trí nhớ của Tuyết Lang có kém thế nào, cho dù căn cứ đối với nó dấu diếm ra sao, tình huống của cơ thể chính mình thế nào nó không có khả năng không rõ.
39 Mạch máu trên thái dương Cố Viêm rần rật càng lúc càng nhanh, mày nhăn lại, mặt cũng lúc trắng lúc xanh.
Đường Viễn đang bám trên người Cố Viêm, nôn a nôn a, ói a, phun a …
“Đường Viễn ——! Anh ——!” Cố Viêm quát lớn, vừa muốn khóc vừa muốn cười, còn đặc biệt muốn phun hỏa, trên đầu treo một loạt dấu chấm hỏi thêm dấu chấm than.
40 “Giám đốc, em —— “
Thanh âm vô cùng mềm mại mang theo ẩn nhẫn, mang theo ủy khuất, mang theo yếu ớt. Kiều Mạch cầm chắc dép lê, bước lại gần, định giả vờ ngã lên trên người Cố Viêm.