61 Ngọc Tình đứng ở đó, lặng lẽ, dường như cô đang được hoàn quyện cùng vào với cảnh tượng đó.
“Meo. ” Lúc này một đống những thứ lông lá xồm xàm bay từ xa tới, hạ cánh xuống chân Ngọc Tình, đưa đầu ra dụi dụi vào chân cô lấy lòng.
62 Ngọc Tình nghe thấy tiếng kêu, cô khẽ cười, ngẩng đầu nhìn ra, nhìn thấy chỗ cách cánh cửa không xa, một người đàn ông tóc đen đang ngồi ngả lưng vào chiếc ghế sô pha đơn, cánh tay dài với ra khuấy cốc cà phê.
63 Dưới sự chú ý của Ngân Nguyên, vết nứt đó càng càng càng nhiều, Ngọc Tình nhìn mà cười vui mừng, xem ra hôm nay việc vui có rất nhiều!
Phượng hoàng trong truyền thuyết.
64 Ngọc Tình chỉ khẽ cười, không hề có một chút lo lắng rằng người phía sau sẽ đuổi kịp. Quả nhiên khi cô đi vào con ngõ chết đó người đàn ông lẽn lút đi theo phía sau cũng rẽ vào.
65 Ngọc Tình nghe thấy tiếng gọi, cô khẽ cười, ngẩng đầu nhìn ra, nhìn thấy chỗ cách cánh cửa không xa, một người đàn ông tóc đen đang ngồi ngả lưng vào chiếc ghế sô pha đơn, cánh tay dài với ra khuấy cốc cà phê.
66 Kéo tay Phác Vũ ra khỏi Vân Đỉnh, Ngọc Tình cảm nhận được rõ ràng sự lúng túng cũng như do dự muốn thoát ra của anh ta, trong lòng không thể không cảm thấy buồn cười.
67 Ai ngờ được rằng lời tiếp theo Ngọc Tình nói ra làm ông ta không biết nói gì nữa, đứng đó như một kẻ ngốc, chỉ nghe Ngọc Tình nói: “Đại thúc, nếu chú đã gia nhập vào bang Chim ưng lâu như thế rồi, sao tôi lại có thể để cho chú ở đây mà vất vả thêm được nữa! Chẹp! Chú nên nghỉ hưu được rồi! Đây là thời gian để trở về mà dưỡng già đi thôi!”
Người đàn ông đơ người ra, không biết nên nói gì mới phải! Mẹ nó chứ, ông ta mới 43 tuổi, còn chưa tới lúc để dưỡng già đâu! Còn nữa, cô nói thế chẳng khác nào rủa ông ta chết sớm đi! Cái con nha đầu đáng chết này!
Ông ta đột nhiên hai mắt trợn ngược lên, cũng quên mất cái chết thảm hại người đồng chí ban nãy, ngẩng mặt lên định mắng, liền nhìn thấy trong tay nha đầu đó không biết từ khi nào đã xuất hiện một con dao, lúc này đang ung dung mài móng tay.
68 Ngày hôm sau khi mà ba mẹ Ngọc Tình đã đi làm, Ngọc Tình ở trong không gian để nghiên cứu xem làm thế nào để cho Đản nhi nở ra và tu luyện.
Thời gian tu luyện qua đi rất nhanh, chớp mắt cái đã hết một ngày.
69 Chưa được bao lâu, Nhạc thị trưởng liền tới rồi! Ông ta vừa tới đã nhìn thấy vợ con mình đang đứng ở giữa, vừa nhìn đã biết là gây chuyện rồi!
Nhạc Chính Hạo vừa nhìn, sắc mặt đã trở nên khó coi, bước về phía trước.
70 Thời gian cứ thế trôi đi từng ngày, đã nửa tháng kể từ ngày Ngọc Tình đi tới Vân Đỉnh. Ngày hôm nay là ngày mùng một.
Bây giờ Ngọc Tình đã bỏ việc chạy bộ buổi sáng mà hàng ngày cô sẽ ở trong không gian chạy một vòng lớn, sau đó đi ra vệ sinh cá nhân và ăn sáng.
71 “Cốc cốc!” cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng, Nhạc Chính Hạo giật mình, sau đó cố gắng kìm nén cơn tức giận, nói lạnh lùng: “Vào đi!”
Lưu Hâm dắt tay Nhạc Linh đi vào thư phòng, giống như thường ngày, bà ta lại gần đưa tay định đặt lên vàiNhạc Chính Hạo.
72 Khi tiếng nói non nớt đó vang lên, một thân hình nhỏ bé xuất hiện trong không trung.
Ngọc Tình từ từ hạ mình xuống, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào tên mặc chiếc áo choàng đen: “Ta còn đang nghĩ là phải đi đâu để tìm các ngươi, không ngờ ngươi lại tự tìm tới thế này.
73 Đó chính là Ngọc Tình, một Ngọc Tình với trái tim lạnh lùng và sắt đá tới mức đáng sợ.
Ngọc Tình nói xong, cô đứng lên, ánh mắt lạnh lùng của cô hướng về phía Nhạc Chính Hạo đang ngất đi và Lưu Hâm đã nằm chết dưới đất kia, bàn tay cô khẽ di chuyển, một luồng sức mạnh tinh thần được truyền ra, xóa bỏ toàn bộ những ký ức của Nhạc Chính Hạo về kẻ tu luyện thành ma quỷ kia.
74 Ngọc Tình nghe thấy lời cậu nói cô khẽ nhướn mày, rồi lại mím môi cười, gật đầu: “Được!”
“Thật không? Em nói thật không?” Phong Nhã Trần ngẩng đầu vui mừng nhìn Ngọc Tình, tốt quá, bây giờ Tình Tình càng ngày càng dễ nói chuyện rồi.
75 Ngọc Tình đứng ngoài cửa khẽ nhếch mép cười, còn Phong Nhã Trần đứng bên cạnh thì lại hơi nheo mày lại.
“Tiền?” đúng lúc này, tiếng nói của Ngọc An Quân vang lên: “Tiền gì? Lại còn phí tổn hại tinh thần? Chúng tôi cũng sợ hãi! Vậy ai cho chúng tôi tiền!?” đây là lần đầu tiên Ngọc An Quân phản bác lại trước mặt người nhà.
76 Ngọc Lộ đưa tay lên đỡ lấy bên má vừa bị ăn tát, nước mắt ngay lập tức chảy ra, nhìn Ngọc An Lâm như không tin vào mắt mình.
Kể từ khi cô ta sinh ra, đây là lần đầu tiên cha cô ta tát cô ta.
77 Tám năm sau.
Buổi triển lãm đá quý được diễn ra thường niên hàng năm, năm nay sẽ được tổ chức ở tỉnh N. Và trang sức Thụy Tình thì trở thành nhà tài trợ chính cho buổi triển lãm đá quý lần này.
78 Tiếng nói năm ngàn vừa cất lên, mọi người đều tròn xoe mắt nhìn theo. Tuy năm ngàn nhân dân tệ không phải là con số nhiều, trong mắt những người này chẳng qua cũng chỉ là số tiền lẻ trong túi họ.
79 Ngọc Tình nhìn người trên bục đấu giá, ánh mắt cô hết sức tập trung, cô khẽ cười, cô còn cứ tưởng thế nào, hóa ra là như thế này!
Đứng trên bục bán đấu giá là một người phụ nữ mang theo một nụ cười nhẹ nhàng, vóc dáng y như một chiếc đồng hồ cát, chiếc váy tím từ trên xuống dưới làm cho cô ấy nhìn trong rất sáng trọng.
80 Ngọc Tình vừa nói dứt lời, một sự im lặng liền xuất hiện trước, sau đó là những lời bàn tán.
“Nữ hoàng Ai Cập Cleopatra, nói đùa gì vậy chứ! nếu cô nói ở một niên đại nào đó thì còn có thể tin được, chứ từ thời Nữ hoàng Ai Cập Cleopatra thì hơi quá đáng đấy!”
“Nữ hoàng Ai Cập Cleopatra từng đeo nó, cô nhìn thấy không?”
“Tiểu cô nương, đường anh trai tôi đi còn nhiều hơn cả muối cô ăn đấy, tốt nhất cô đừng có mà lừa người khác đi!”
.
Thể loại: Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Dị Giới, Võng Du
Số chương: 50
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh
Số chương: 30