821 Nhà ga Phụng Nguyên là điểm giao thông then chốt của 5 tỉnh tây bắc, ở đây, mỗi ngày có cả trăm chuyến tàu khách đi qua, số hành khách vận chuyển qua đây hàng năm, lên tới mấy trăm ngàn lượt người, khoảng thời gian cao điểm, có ngày số lượng hành khách đi qua đây lên đến 400 ngàn người.
822 Lâm Dung quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức lại quay trở về nói: - Bọn họ là muốn gửi đồ quý. - Gửi đồ quý? Tô Ái Quân kinh ngạc nói, - Trên tàu còn có phục vụ cái này? - Đúng vậy, ông Milton nói, ông ấy cảm thấy có đạo lý, liền yêu cầu mở ra.
823 Lý Vũ Hân cực kỳ tức giận vì trong hành lý cô gửi, có hai món quà tặngngười khác giờ đã không còn, tuy nói không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng mứcđộ quý trọng, cũng không kém.
824 Nhìn thấy sự xuất hiện của bọn họ, mắt Vương Na lập tức sáng lên. Nhiều người bu quanh như vậy trong lòng cô ta cũng có chút áp lực. -Này, tiểu Vương, các cậu tới thật là đúng lúc, ở chỗ tôi mấy ngày hôm nay có vô số người đến gây chuyện làm mất trật tự công cộng.
825 -À, đúng rồi, đồng chí tên gì? Lâm Dung dừng bước cười hỏi người cảnh sát tên tiểu Vương. -Tôi tên Vương Hạo. Vương Hạo lo sợ vui mừng đáp. Cảnh sát đường sắt đã không còn thuộc về quyền quản lý trực tiếp của ga tàu nữa mà đã bị cục đường sắt tách riêng ra, nhưng khi đối mặt với giám đốc nhà ga thì mấy lãnh đạo cảnh sát kia cũng phải khách sáo một chút.
826 Uông Manh Thục lo sợ đi vào phòng làm việc, chỉ thấy Lâm Dung đang ngồi trên ghế xô-pha, người đi cùng cô kéo ghế ngồi sang bên kia, La Đại Quân sắc mặt vô cùng giận dữ ngồi vào chỗ của mình, cả ba người đều trong tâm trạng căng thẳng.
827 - Trợ lý Lâm. Cậu Phương và cục trưởng Tô rốt cuộc là có ý gì vậy? Ít nhiều thì cô cũng nói một chút cho tôi biết chứ? La Đại Quân nói gần giống như đang cầu xin Lâm Dung.
828 - Chỉ cần có thể tìm lại được đồ, chuyện này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Chuyện do đâu mà ra, La Đại Quân nhớ rõ, nhưng chỉ cần tìm lại được đồ, vậy thì có thể làm giảm sự tức giận của cậu Phương.
829 Lúc này đoàn người của Phương Minh Viễn đã đi đến trước cửa cổ thành mới đã tu sửa, bên ngoài chỗ đỗ xe của cổ thành đã đỗ không ít xe, có thể nhìn thấy trước cửa vào của cổ thành, mặc dù không phải nhiều nhưng vẫn là dòng người tương đối lạc quan.
830 Chỉ có điều Phương Minh Viễn vẫn chưa quyết định chuyện này lúc nào thì có thể công bố ra ngoài, hắn cũng chưa về lại huyện Bình Xuyên nên Lưu Vũ cũng không có cái gan dám gọi điện hỏi hắn, cho nên mọi chuyện cứ để như vậy.
831 Ông nội là Phó tham mưu Quân khu Hoa Bắc. Mà có thể ngồi vào vị trí này, trên cơ bản chính là một người từ trong khói lửa chiến tranh mà ra. Nói cách khác, Lưu Trì chính là đời thứ ba làm cách mạng.
832 Đội trưởng Mã hơi kinh hãi. Trần Trung nói chuyện tuy thanh âm không lớn. Mặc dù câu sau nghe không có rõ ràng lắm. Dẫu sao thì “trợ lý Lâm trợ” 3 chữ này lọt vào tai nghe cũng hiểu được.
833 Mấy người lão Mễ nghĩ đến điều đó cũng rất là rõ ràng. Một huyện phát triển rất nhanh, nhìn lại năm năm trước và Bình Xuyên hôm nay, quả thực là hai địa phương khác hẳn, hơn nữa xem Bình Xuyên phát triển như thế, tương lai có thể nói là tiền đồ một mảnh quang minh.
834 Vương Tuyết Kiều, người cũng như tên, chẳng những có một làn da trắng như tuyết mà còn có một vóc dáng tuyệt vời với những đường cong lả lướt, đã vậy lại còn còn sở hữu một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp không biết đã làm say mê biết bao nam nhân huyện Bình Xuyên.
835 Thật ra hôm nay sớm muộn gì cũng phải vào thành phố, Phương Minh Viễn trong lòng rất rõ ràng. Trước kia bởi có ông Tô Hoán Đông và ông Quách che chở, mình ở trong chính phủ cũng có chút tiếng tăm, với lại gia nghiệp họ Phương còn chưa đâu ra đâu, đối với những con cá lớn kia mà nói, vì chút tài sản này mà trở mặt với hai vị lão gia ấy rõ ràng là không đáng.
836 Quan Nhân Bình lo lắng cũng dễ hiểu, người lăn lộn một đời trong thể chế này như bọn họ, đối với việc thay đổi chính trị là vô cùng nhạy cảm. Lưu Trì xuất hiện vào lúc này, người sáng suốt nhìn là biết ngay, đây là đến thăng chức lập công.
837 Công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên vẫn đuổi việc vợ của cậu em vợ cục trưởng cục thương nghiệp Phương Lập ra khỏi công ty. Tuy rằng người ta uốn éo một chút lại đến được công ty nông dược thuộc cục nông nghiệp, nhưng những người này trong công ty vận tải đường sắt Bình Xuyên vẫn cảm thấy trong đó có một chút gì đó không giống nhau.
838 Đúng vào lúc những nhà giàu có trong huyện Bình Xuyên đều đang chú ý vào việc cho thuê những dinh thự cổ trong khu thành cổ thì trong một cuộc họp của thành ủy Bình Xuyên phó chủ tịch Lưu Trì cũng đã đưa ra văn bản đề nghị “chỉnh đốn trật tự thị trường xe taxi của huyện”, xét thấy việc thuê xe của nhân dân trong huyện ngày một tăng lên, mà thị trường taxi lại chưa được quản lý nghiêm khắc nên có chút náo loạn.
839 Phương Minh Viễn thầm tính. Hiện giờ Yeltsin đang nắm quyền to ở Nga, ngày sau giữ chức Tổng Thống. không thể nghi ngờ rằng thời đại Yeltsin càng thích hợp với sự tồn tại của bọn đầu sỏ chính trị Nga.
840 Lý Đông Tinh hài lòng rời đi. Lúc nãy, ông ta không chỉ được hứa hẹn tương lai, mà phương án giải quyết của ông ta về đề xuất của Lưu Trì cũng được Phương Minh Viễn tán thành và ủng hộ.