Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trùm Tài Nguyên Chương 597 + 598: Lưu Trì Tính Toán Chi Li

Chương trước: Chương 596: Sao Mà Ở Đâu Cũng Có Hắn?



Quan Nhân Bình lo lắng cũng dễ hiểu, người lăn lộn một đời trong thể chế này như bọn họ, đối với việc thay đổi chính trị là vô cùng nhạy cảm. Lưu Trì xuất hiện vào lúc này, người sáng suốt nhìn là biết ngay, đây là đến thăng chức lập công .

Mặc dù nói mấy người Quan Nhân Bình có thể hoàn toàn không nể mặt Lưu Trì, họ đều về hưu cả rồi, cũng không phải một hệ thống, tài năng của bậc bề trên nhà Lưu Trì phải giỏi, trước mắt ở bộ đường sắt này một mẫu ruộng còn có ba phần đất, vẫn còn thuộc quyền của Tô Hoán Đông, vì thế mà dù có muốn chỉnh đốn những cụ già này, bọn họ cũng chỉ là chó cắn phải gai - không có chỗ đặt mồm. Thế nhưng Quan Nhân Bình cũng không thể không lo lắng việc xử trí không nể nang như vậy, có làm Lưu Trì bất mãn với hãng vận tải Bình Xuyên hay không.

Dù sao Quan Nhân Bình bọn họ cũng thấy rất rõ ràng, chức bí thư huyện ủy hay chủ tịch huyện Bình Xuyên sau này, cuối cùng cũng sẽ vao tay Lưu Trì, mà hãng vận tải đường sắt Bình Xuyên với Phương gia dù sao cũng là nhà đối với huyện Bình Xuyên, nếu như quan hệ không tốt với lãnh đạo địa phương, tuy là với thế lực Phương gia hiện giờ, cũng không cần sợ Lưu Trì, thế nhưng nếu như đối phương làm chuyện mờ ám gì đó, cuối cùng cũng là một chuyện phiền toái. Đôi khi như vậy, kẻ ác đánh nhau càng khiến người ta chán ghét. Cho nên Quan Nhân Bình mới vì một chuyện nhỏ như thế mà đến hỏi ý kiến Phương Minh Viễn - chỉ có hiểu được thái độ đối xử của Phương Minh Viễn với Lưu Trì, bọn họ mới dám chắc là mình đúng. Dù sao bọn họ cũng là đến giúp Phương Minh Viễn, không phải gây chuyện cho hắn.

Nhưng Phương Minh Viễn trong lòng cũng có chút khó chịu, sau khi Lưu Trì đến không lâu, tài năng thật phải không tệ, bao nhiêu sự chú ý của địa phương đến mình cũng không đủ, phải chăng y cũng có nhét người vào? Nhìn qua tố chất những người của y, một người mở cửa tiệm nhưng lại treo biển người trong nước không được vào, người kia nếu thực sự lại còn lấy trộm đồ thì quả thật mất mặt.

- Phương Minh Viễn đã trở về?

Ngồi ở một góc phòng làm việc, Lưu Trì vừa đọc công văn, vừa thuận miệng hỏi. Năm nay mới hai mươi bảy tuổi, nhìn y có phần nho nhã, nếu không phải biết rõ nội tình, hẳn ai cũng không ngờ, ông nội y từng là lãnh đạo quan trọng của quân đội. Hơn nữa, Lưu gia hiện nay vẫn còn bốn người phục dịch trong quân đội nước cộng hòa.

- Đã trở về

Ngụy Bá Đạt cúi người, lễ phép nói. Y chẳng qua chỉ là một gã nhân viên bình thường trong Ủy ban nhân dân thành phố Bình Hán, tuy là học ở đại học Phụng Nguyên, nhưng khi tốt nghiệp được phân công về thành phố Bình Hán, do không có gia thế, không có người chống lưng, nên chỉ là một nhân viên bình thường. Nhờ có Lưu Trì trọng dụng, y mới có cơ hội lên chức ở thành phố Bình Hán, có thể ở trước mặt đồng nghiệp và người trong gia đình nở mày nở mặt

- Hôm qua, hắn đi cùng với cục trưởng cục giáo dục thành phố Phụng Nguyên Tô Ái Quân, ngồi xe lửa đến Bình Xuyên, sau đó đi tiếp đến phố cổ Bình Xuyên. Sáng nay vừa triệu tập lãnh đạo hãng vận tải đường sắt Bình Xuyên, giờ hẳn là đang họp.

Ánh mắt Lưu Trì dừng lại chốc lát trên công văn, Phương Minh Viễn, tên này đối với y mà nói cũng không xa lạ, cha mẹ và ông nội hắn đều là quan lớn, tự do phát triển hơn những người cùng tuổi, có nhiều tin tức phát sinh. Phương Minh Viễn này, có thể nói là mấy năm qua, nhận được rất nhiều sự chú ý của cấp trên. Không vì hắn cống hiến cho đất nước một lượng vàng đáng kinh ngạc, thì cũng vì tài năng buôn bán thiên bẩm của hắn mà giật mình.

Trong thời gian mười năm ngắn ngủi, vốn là gia đình công nhân nhà máy thiết bị kéo ép kim loại bình thường ở Tần Tây, Phương gia bây giờ đã là chủ xí nghiệp kinh doanh nổi tiếng của tỉnh Tần Tây, gia sản phải kể đến trăm triệu. Điều khiến người ta càng khó tin hơn nữa chính là quá trình quật khởi của Phương gia, hoàn toàn không có gì trái pháp luật, không hề trốn thuế. Trái lại còn nộp thuế nhiều hơn cho công tác của chính quyền địa phương, dàn xếp khó khăn về công ăn việc làm của không ít gia đình liệt sĩ. Khiến cho dư luận về hắn trong dân chúng rất tốt. Hơn nữa, danh nghĩa sản nghiệp của Phương gia, cùng với tư bản Hong Kong và Nhật Bản qua lại mật thiết, nghe nói, trong danh nghĩa của Phương Minh Viễn còn có cổ phần của công ty Nhật Bản, điều này càng khiến chính quyến xem trọng hắn hơn. Năm trước còn cho phép hắn xây dựng một nhà máy lọc dầu quy mô lớn ở vùng duyên hải, phá vỡ kết cấu thống trị ba phần dầu mỏ, đá vôi và khí đốt của Hoa Hạ. Mặc dù cung cấp nguyên liệu cho nhà máy lọc dầu và tiêu thụ thành phẩm không phải ở trong nước, nhưng có người cực kỳ tức giận nếu như tiếp tục như vậy.

Mà nhà hắn - Bình Xuyên, quá trình quật khởi của Phương gia, thật là đạt được chỗ tốt. Vừa mới đến biên giới tỉnh Tần Tây, kinh tế huyện đã phát triển rất mạnh. Sản nghiệp Phương gia hiện giờ đã trở thành trụ cột phòng tài chính huyện Bình Xuyên, hằng năm ước chừng có một phần ba thu nhập xuất phát từ thuế của Phương gia. Nếu tính quan hệ mất thiết giữa Phương gia với những xí nghiệp tư nhân kia, tổng khoản thuế đã gần bằng một nửa thu nhập tài chính của huyện Bình Xuyên.

Con số như vậy, chứng tỏ sức ảnh hưởng của Phương gia ở huyện Bình Xuyên là không thể xem nhẹ. Hơn nữa đến giờ, rất nhiều cư dân huyện Bình Xuyên vẫn không quên thời gian trước đây khi hàng hóa cả nước giá cả tăng cao, thành phố Lạc Phúc vì muốn bình ổn giá cả ở Bình Xuyên đã cố gắng làm việc. Phần lớn cư dân huyện Bình Xuyên đúng là nhờ phúc của thành phố Lạc Phúc mới không tham gia phong trào đo của cải trên diện rộng mà bị mất tiền. Cùng với của cải của các địa phương khác đã bị thu hẹp lại một nửa so với khi bỏ ra, bọn họ đúng thật là những người may mắn.

Lưu Trì lúc này đến Bình Xuyên, cũng như nhiều người đoán, ngay cả nhờ cậy vào huyện Bình Xuyên cũng phải phụ thuộc vào thời cơ của thành phố Phụng Nguyên, một là dựa thế đề bạt, hai là tạo cho mình một lý lịch lẫy lừng. Hiện giờ những người cấp cao của Trung Quốc ngày càng chú trọng đến năng lực phát triển kinh tế của cán bộ, Lưu Trì nếu có thể nán lại huyện Bình Xuyên hai ba năm, trước mắt để mặc chủ trương nhà nước, sau khi con đường làm quan phát triển, khó mà đoán được hiệu quả thúc đẩy. Dĩ nhiên, nếu như có thể cùng Phương gia trở thành đồng minh thân thiết thì quả là không còn gì bằng.

Hiện giờ ở thủ đô, vài nhà cùng với Phương gia có quan hệ hợp tác, mấy năm qua đều kiếm được đầy chậu đầy bình, hơn nữa quan trọng là, nguồn gốc những của cái này đều chính đáng, không ai dám nói gì. Không phải đầu cơ trục lợi, buôn bán đất đai, có thể nói quan thương câu kết mà được các loại đơn đặt hàng của nhà nước, tuy là không ai nói gì, nhưng trong lòng, đánh giá của cấp trên cũng không cao.

- Nghe nói bạn anh ở phố cổ mở cửa tiệm bị người ta gỡ biển hiệu?

Lưu Trì thản nhiên nói.

Ngụy Bá Đạt liền giật người một cái, vội vàng nói:

- Tôi đã hỏi thăm qua, việc này tuy rằng đối phương hành động có hơi quá đáng, nhưng y cũng có phần không đúng, nên tôi đã góp ý với y rồi, sau này không được treo biển với nội dung như vậy nữa.

Tối qua y đã gọi điện thoại hỏi thăm qua, tốn không ít công sức mới biết được người ra lệnh gỡ biển hiệu không phải là ban quản lý phố cổ mà là Phương Minh Viễn.

Lần này, có lẽ đã doạ cho Nguỵ Bá Đạt hoảng sợ thực sự. Nếu là quản lý của Cổ Thành thì thư kí thường vụ của Phó Chủ tịch huyện như y, còn có tư cách nói này nói nọ, còn trợ lý của Phương Minh Viễn, so với quản lý của công ty Cổ Thành thì còn cao hơn vài cấp, một nhân vật như thế, có lẽ Lưu Trì còn phải coi trọng, một thư kí nhỏ bé như ông ta có thể chẳng là gì cả.

Hơn nữa y cũng nghe Vương Triết nói rằng đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, vì nhân viên cửa hàng của Vương Triết không cho phép mọi người vào cửa hàng mà dẫn đến mâu thuẫn.

Nhất là sau khi Nguỵ Bá Đạt biết nội dung trên tấm biển, họ liền không còn gì để nói nữa – cho dù chuyện này khởi điểm từ đâu , thì đều là sai lầm của Vương Triết. Dù sao y cũng là người từng lăn lộn ngoài đời, tất nhiên hiểu rõ, treo một bảng hiệu như thế trong một cửa hàng kinh doanh tư nhân bình thường, sẽ khiến không ít người không hài lòng và nhớ lại những năm tháng bi thảm đã qua, người dân sẽ không dễ dàng tha thứ điểm này; về việc từ chối trợ lý của Phương Minh Viễn, thì càng sai lầm hơn, cho dù người ta với thân phận khách hàng muốn đi vào cửa tiệm, nhưng như thế cũng không thể thay đổi được bản chất, người ta mới là người nắm trong tay quyền sở hữu cửa hàng này, bọn người Vương Triết chẳng qua là đi thuê để có quyền sở hữu mà thôi, điều này cũng giống như thuê một phòng trọ, sắp xếp thành nhà của mình, rồi từ chối không cho chủ cho thuê nhà bước chân vào hay sao? Điều đó không phải là quá tức cười sao?

Cho nên Ngụy Bá Đạt quở mắng Vương Triết một trận, đến cả Vương Tuyết Kiều cũng bị ông ta quở trách vài câu. Ông ta hiện nay là người mới phất lên ở huyện, cơ quan đầu não ở huyện phải bán thể diện của mình cũng là thật,nhưng ông ta không phải bí thư huyện uỷ Lý Đông Tinh, ở huyện Bình Xuyên tiếng nói cũng không phải là mọi người đều nghe theo. Cũng may Vương Tuyết Kiều và Vương Triết nghe ra Lâm Dung là trợ lý của Phương Minh Viễn, cũng sợ hết vía, bọn họ thân là người dân huyện Bình Xuyên, càng hiểu rõ nhà họ Phương ở vùng đất này, rốt cuộc có sức ảnh hưởng lớn thế nào, cho nên cũng không đưa ra yêu cầu gì quá mức nữa.

Lưu Trì hài lòng gật gật đầu nói:

-Như thế là tốt nhất, người bạn kia của anh cũng chú ý một chút, chúng ta mới đến, phải chú ý ảnh hưởng.

Nếu muốn ở huyện Bình Xuyên tìm chiến tích thì qua lại với các ông lớn cũng là điều tất nhiên, nếu không, sức lực cả ngày đều bận việc giằng co với bọn họ, làm gì còn thời gian đi làm chính sự nữa? Còn nhà họ Phương chính là đầu sỏ trứ danh ở huyện Bình Xuyên, đắc tội với nhà họ Phương, thì bất kể anh làm gì ở huyện Bình Xuyên thì đều chẳng đáng là gì. Huống hồ Lưu Trì còn muốn mượn hơi nhà họ Phương, cho nên vì chuyện nhỏ nhặt này mà trở mặt với nhà họ Phương, thật sự là không đáng. Còn Nguỵ Bá Đạt là thư ký anh ta mang theo từ thành phố Bình Hán, có thể nói là tâm phúc ai cũng biết, thái độ của y, theo một mức độ nào đó mà nói, chính là đại diện cho thái độ của Lưu Trì, cho nên Lưu Trì không thể không nhắc nhở y, không được vì cái nhỏ mà làm lỡ cái lớn, đầu óc mơ màng.

Nguỵ Bá Đạt lén lau mồ hôi lạnh, y có thể lên làm thư ký của Lưu Trì, còn có thể được anh ta đưa từ thành phố Thiên Hán đến huyện Bình Xuyên, cũng đã đủ để chứng tỏ năng lực của y.

-Được rồi, Bá Đạt, còn có một việc, anh giúp cục trưởng cục thương mại xem xem, ở đơn vị hành chính sự nghiệp của huyện, xem có chỗ nào có thể sắp xếp cho người thân của ông ta.

Lưu Trì tiếp tục nói,

-Đối với người tích cực dựa vào chúng ta, thì không thể làm lạnh lòng họ .

Nguỵ Bá Đạt hơi sợ, lập tức trả lời. Thân là người thân của cục trưởng cục thương mại còn cần mình sắp xếp sao? Thật là kì lạ. Tuy nhiên cấp trên nói cái gì, anh ta phải làm cái đó, hỏi đông hỏi tây chỉ làm người đau đầu.

-Haizz, cái người thân kia của cục trưởng cũng là xui xẻo, vốn là làm ở phòng gửi đồ của nhà ga ở Bình Xuyên, cũng là nơi không tồi, đã phạm tội, có thể sẽ bị đuổi việc, cậu giúp cô ta bố trí thử xem.

Lưu Trì nói xong ánh mắt lại hướng về phía những văn bản đang để trên bàn. Nguỵ Bá Đạt chờ một lát, thấy Lưu Trì không có chỉ thị gì, mới lui ra ngoài.

Ánh mắt Lưu Trì tuy hướng vào giấy tờ, nhưng cũng đã sớm không để tâm đến nó rồi.

Tuy rằng, anh ta đã sớm nghe nói về tiếng tăm của Phương Minh Viễn, nhưng vẫn chưa từng gặp mặt. Lần này Phương Minh Viễn trở lại Bình Xuyên, hai bên có thể gặp mặt được hay không? Ở nước cộng hoà Hoa Hạ, cao cấp thực ra cũng phân hệ, đám người Lưu Trì, và đám người Tô Hoán Đông, nghiêm khắc mà nói, cũng không phải những người đi chung một con đường, nhưng cũng không được coi là đối thủ, nhà họ Lưu cho tới nay, lập trường chính trị chủ yếu là thiên hướng trung lập. Vừa không coi là phái bảo thủ, cũng không coi là phái cải cách.

Nhưng, cho dù là phái nào, đều hy vọng gia tộc mình có thể phát triển lớn mạnh, sinh sôi nảy nở, cho nên sự phát triển của nhà họ Lưu, cũng là việc đặc biệt quan trọng của gia tộc. Thực hiện theo chính sách mở cửa cải cách của nhà nước, thực lực của một gia tộc, không chỉ là thực lực của họ trên chính đàn, mà tài lực cũng không thể coi nhẹ,vì thế nhà họ Lưu, hiện nay cũng đang tìm cơ hội gom của cải. Còn Phương Minh Viễn,chắc chắn là người quan trọng trong thế hệ người trẻ tuổi mà gia tộc muốn mượn hơi.

Chỉ có điều làm thế nào để kết thân với cậu ta, và trói cậu ta trên chiến xa của nhà họ Lưu, cũng không phải việc dễ.

Tài liệu về Phương Minh Viễn, Lưu Trì cũng từng xem qua không ít, ngoại trừ việc kiếm tiền ra, anh ta không thể thấy được Phương Minh Viễn này cuối cùng có sở thích rõ ràng nào, có lẽ là một người dễ bảo? Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đúng là năm tháng tuổi trẻ lông bông, cậu ta lại chín chắn như một người trung niên nhưng cũng không khó lý giải, nếu một đứa trẻ luôn giao thiệp với người trung niên, thì cậu ta chắc chắn sẽ phải chín chắn hơn bạn cùng lứa. Phương Minh Viễn có thể nắm giữ quyền lực tài chính chủ yếu của nhà họ Phương, không thể không phải trả giá.

Không nắm được sở thích, đối với một thiếu niên có tiền tài quyền thế, gia cảnh như thế, Lưu Trì vẫn thật sự có chút đau đầu. Nhà họ Tô có chút kiêng nể nhà họ Lưu, còn nhà họ Lưu đối với nhà họ Tô lại không sợ sệt gì. Chẳng qua nhà họ Lưu chiếm lợi thế trung lập, có thể hùa theo cả hai bên, cho dù là phái bảo thủ, hay phái cải cách, để không làm cho nhà họ Lưu theo đối phương, họ không ít thì nhiều đều phải nhượng bộ nhà họ Lưu, nhưng chung quy đây không phải là kế lâu dài, sau khi thế hệ già của nhà họ Lưu mất đi, nếu vẫn không thể đứng thành hàng, có lẽ việc nhà họ Lưu phải đối mặt chính là sự chèn ép và thôn tính của cả hai bên.

Khi Lưu Trì bất giác lại nghĩ tới khi rời Bắc Kinh, sự chờ đợi của ông nội với anh ta, trọng trách trên vai của anh ta rất nặng.

Lưu Trì bỏ tài liệu trong tay xuống, đứng dậy, đi vài vòng trong phòng làm việc, rồi thở dài, bất dắc dĩ ngồi xuống. Đừng thấy anh ta hiện nay là Phó chủ tịch thường trực huyện Bình Xuyên, đừng thấy anh ta sống trong gia đình có ba đời làm cách mạng, nhưng lỗ mãng đến tận nhà thăm, Phương Minh Viễn vẫn có khả năng từ chối cho anh ta vào.

Làm thế nào để gặp mặt một lần, mà còn để lại cho đối phương ấn tượng tốt, đây chính là kĩ thuật sống.

Loading...

Xem tiếp: Chương 599: Mong Đợi

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Kế Lão Bà

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 28


Sát Đấu Truyền Kỳ

Thể loại: Dị Giới, Huyền Huyễn

Số chương: 100


Ỷ Thế Hiếp Người

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 133


Áp Trại Tướng Công

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10