Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trùm Tài Nguyên Chương 577 + 578: Một Tảng Đá Rơi Tạo Cơn Sóng Ngàn Tầng

Chương trước: Chương 576: Tôi Không Chấp Nhận Hòa Giải



Trải qua hơn nửa năm nay, điều tra nghiên cứu, cân nhắc cẩn thận, Phương Minh Viễn đã quyết định sáu tháng cuối năm phải bắt đầu, chỉnh đốn lại công ty vận chuyển. Nếu nửa năm trước, công ty vận chuyển chỉ tiến hành nhận việc sửa sang đường sắt Phụng Nguyên từ trong tay Cục Đường sắt, thì bắt đầu từ sáu tháng cuối năm nay, công ty từng bước thực hiện cải cách, tìm lợi nhuận thực tế.

Tuy Tô Ái Quân được điều đến Cục giáo dục, nhưng không hề buông lơi công tác này. Lúc trước anh ta cố ý ở lại Phụng Nguyên cũng vì duyên cớ này. Dù sao, anh ta cũng quen biết không ít người từ trên xuống dưới trong Cục Đường sắt Phụng Nguyên, có anh ta quay vần chính giữa, cũng rất tiện cho việc hợp tác giữa Phương Minh Viễn và Cục Đường sắt Phụng Nguyên.

- Chuyện này cho dù là không biết cũng đã dọa người có liên quan hoảng hốt. Hiện giờ cháu khâm phục ông cụ tận đáy lòng. Một bộ Đường sắt rách nát như vậy mà vẫn còn có thể gắn bó, thật sự không thay đổi.

Phương Minh Viễn cảm thán tự đáy lòng.

Đâu chỉ có một Cục Đường sắt Phụng Nguyên, còn có 26 ngành chức năng Đảng ủy, 5 ngành chức năng cơ cấu, 3 hiệp hội khoa học, phát sinh 2 ngành trong cơ cấu, cơ cấu không phụ thuộc bộ là 27, các ngành phụ thuộc là 38. Toàn cục có 57 đơn vị cơ sở, trong đó gồm: 30 đơn vị vận chuyển, 15 đơn vị phi vận chuyển, trường Đảng và toà soạn báo là 2 đơn vị, công, kiểm đường sắt, đơn vị tòa án là 10.

Tổng số công nhân viên chức là 83 ngàn người, trong đó công nhân viên chức tại vị là hơn bảy mươi lăm ngàn người. Mà hơn hai mươi ngàn người trong đó là cán bộ. Có thể nói, trong Cục đường sắt Phụng Nguyên, cứ bốn người thì có một cán bộ.

Hơn nữa, trên đây còn chưa tính đến các trường học, trường kỹ thuật chuyên nghiệp, bệnh viện, trẻ em trên danh nghĩa Cục đường sắt Phụng Nguyên. Nhưng khi Phương Minh Viễn tiếp nhận đường sắt Phụng Đồng, các bệnh viện, trường học linh tinh thuộc cơ cấu đều bỏ cả, xem như hắn giảm bớt không ít gánh nặng.

Nhưng dù vậy, đường sắt Phụng Đồng vẫn đang có hơn hai nghìn sáu trăm công nhân viên chức, ngoại trừ các nhân viên trong ngành duy tu bảo dưỡng đường sắt, vẫn còn đang dư hơn hai nghìn công nhân viên chức. Trong đó, công nhân không làm bất cứ ngành sản xuất nào cho đường sắt đã có hơn sáu trăm năm mươi người. Đây là sau khi Phương Minh Viễn tiếp quản, một số cán bộ đã dời đi, nếu không, số lượng còn có thể khả quan hơn. Theo đó mà tính, thì cừ bảy người sẽ có một gã cán bộ, cơ cấu như vậy đã khiến cho Milton không hài lòng. Đa số bọn quan viên trong đó, căn bản đều không tạo ra giá trị gì, mà chỉ là như côn trùng hút máu trên người những công nhân khác.

- Cải cách, cải cách, nói thì dễ, còn làm thì rất khó. Ai cũng hiểu, hiện giờ phần lớn quan lại của Bộ Đường sắt đều vô dụng, người nhiều hơn việc. Đến lúc thật sự phải làm, quan hệ sau lưng của những người này như một tấm lưới cá thật lớn, làm cản trở bao nhiên người. Cha chú sáu năm trước đã nghĩ sẽ tiến hành cải cách ngành đường sắt. Nhưng cho đến năm ngoái mới có thể bắt đầu làm phần râu ria từ Đường sắt Phụng Đồng này. Vì thế có thể nghĩ được khó khăn trong đó lớn biết bao.

Tô Ái Quân tràn đầy cảm xúc nói:

- Minh Viễn, nói thật, chú cảm thấy cha con chú đã làm liên lụy cháu.

Tuy năm đó, Phương Minh Viễn bắt đầu tham gia kế hoạch cải cách đường sắt là do Tô Ái Quân nhờ vả, nhưng mấy năm nay, Tô Ái Quân thật cảm thấy hổ thẹn với Phương Minh Viễn. Ngành đường sắt như một thùng thuốc nhuộm lớn, muốn tìm một con đường mới từ giữa phải phí biết bao nhiêu tinh lực, tài lực, từ lâu anh ta cũng đoán trước được. Nếu phần tinh lực và tài lực này, Phương Minh Viễn đầu tư vào lĩnh vực khác, có khả năng đẻ ra tiền, chắc chắn là những gì tập trung cho Phụng Đồng phải sinh ra lợi nhuận.

Hiện giờ Phương gia đã hoàn tất chuỗi siêu thị, ngành bất động sản, quảng cáo, chế tạo máy tính, du lịch, ngành vận tải, ngành điện ảnh…đều có thành tích huy hoàng. Việc khai phá bất động sản ở Nhai Châu hiện giờ đã thành kiểu mẫu cho ngành bất động sản Hoa Hạ. Còn ngành điện ảnh, trên thế giới cũng có chút danh tiếng, mỗi năm liên tục đều có phim có doanh thu đứng trong top 50 trên thế giới. Kẻ hủy diệt 2, Công viên kỷ Jura đều thu được số tiền lớn cho Phương Minh Viễn, chưa tính ở Nhật Bản và Nga.

Nhưng Phương gia và Phương Minh Viễn khá khiêm tốn, luôn đứng nấp sau Quách gia, nên người dân bình thường cũng chỉ biết Phương gia là đại cổ đông của siêu thị Carrefour, còn không biết rõ lắm về những sản nghiệp khác.

Phương Minh Viễn cười, khoát tay nói:

- Chú Tô, tuy số tiền này có thể tạo cho gia đình cháu một thu nhập nhất định, nhưng đối với việc tăng giảm của nó, đối với Phương gia, không có ý nghĩa quá lớn. Nếu có thể giúp được đất nước tìm ra phương hướng, hướng dẫn nhiều người làm giàu, vậy thì không phải cuộc sống càng có ý nghĩa sao? Nếu chúng ta có thể cải cách thành công, như vậy trong lịch sử đường sắt Hoa Hạ, tất nhiên sẽ lưu danh sử sách tên cháu và Phương gia, đây không phải là điều mà người xưa theo đuổi cùng cực sao?

Tô Ái Quân chỉ cười cười. Anh hiểu, đây tất nhiên là lời nói thật lòng của Phương Minh Viễn, nhưng ý chính vẫn là an ủi mình. Nếu Phương Minh Viễn muốn lưu danh sử sách, thì khi mới phát triển sản nghiệp hắn đã làm loạn lên rồi, hoàn toàn không cần phải nhảy đến cái chảo thuốc nhuộm đường sắt này.

Nhà ga huyện Bình Xuyên giờ đã thành một trạm quan trọng trong tuyến đường sắt Phụng Đồng, thậm chí còn hơn cả ga trung tâm đường sắt Phụng Đồng là Đồng Xuyên. Nơi này mỗi ngày có một lượng lớn hàng hóa từ các nơi vận chuyển về Phụng Nguyên, lại từ Phụng Nguyên chuyển đến khắp nơi trong nước. Nơi đây đương nhiên cũng có tàu khách, nhưng chỉ có loại tàu vận hành trong đường sắt Phụng Đồng từ xa xưa, chỉ có ghế ngồi cứng, trên tàu không có máy điều hòa, buồng vệ sinh lại bẩn không chịu nổi, tốc độ chậm như rùa bò. Toàn bộ hành trình chỉ hơn một trăm bốn mươi km, lại chạy mất hơn sáu giờ, trạm dừng nhiều đến nỗi người ta thấy phiền phức, hơn nữa, mỗi ngày chỉ có hai chuyến ngược chiều, khiến trên tàu khá chật chội. Đôi khi có các đồng chí đồng hương mang theo gà hay chó lên xe, khiến bên trong tàu xe vô cùng bẩn chật.

Kết quả là, tuy rất nhiều người qua lại Bình Xuyên mua bán và du lịch, mỗi ngày phải hơn con số mười ngàn, nhưng vì tuyến đường cao tốc kéo dài đi qua Bình Xuyên, khiến đại đa số người dân thích di chuyển tốc độ cao nên đã bỏ qua đường sắt vận chuyển hành khách. Cứ như vậy tạo thành vòng tuần hoàn ác tính, càng không ai muốn đi tàu vận chuyển hành khách, Cục đường sắt lại càng không coi trọng tuyến tàu vận chuyển hành khách. Đến cuối năm 92, hai đoàn tàu đi ngược chiều bị giảm còn một đoàn, việc làm tiếp viên trên tàu cũng biến thành một loại công việc có tính trừng phạt hay an trí. Chỉ có những người bị lãnh đạo không coi trọng hay ghét bỏ mới có thể bị bố trí làm việc trên các đoàn tàu vận chuyển hành khách. Thu nhập cũng được xếp vào hàng thấp nhất.

Nhưng đến cuối năm 92, sau khi đường sắt Phụng Đồng được giao cho công ty vận chuyển Đường sắt Bình Xuyên, được đưa vào hoạt động thì bộ mặt thay đổi rõ ràng. Các toa tàu và máy xe kiểu cũ đều bị đào thải, thay vào đó là các động cơ dầu mazut, là sản phẩm mới nhất trong nước, và các toa xe được sơn xanh, gắn điều hòa không khí trắng. Đây chính là trang bị cho đoàn tàu có tiêu chuẩn quốc tế, ghế ngồi cứng trong toa cũng được thay bằng ghế đệm êm ái, toàn bộ cơ sở vật chất rõ ràng được nâng cấp. Hơn nữa, số chuyến và điểm tạm dừng cũng thay đổi rõ rệt.

Đầu tiên, số chuyến đi ngược chiều ra vào Phụng Nguyên vốn chỉ có một chuyến được nâng lên ba chuyến một ngày. Toàn bộ hành trình kéo dài một giờ mười tám phút. Còn giữa Phụng Nguyên và Bình Xuyên, cứ cách ba giờ lại có một đoàn tàu đi ngược chiều, toàn bộ hành trình chỉ có ba mươi bảy phút. Như vậy, tính ra, mỗi ngày, từ Phụng Nguyên đến Bình Xuyên có hơn bảy chuyến tàu, cơ sở vật chất được nâng cao, tiền vé chỉ dao động có 10%.

Cứ thế, đoàn tàu vận chuyển hành khác đã chiếm lại một số lớn hành khách trước đây đi đường quốc lộ. Hiện giờ, trong công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên, có thể trở thành tiếp viên của đoàn tàu vận chuyển hành khách là một vinh dự. Điều này chứng tỏ anh được lãnh đạo công ty xem trọng, hơn nữa tiền lương cũng cao hơn trước kia 30%.

Nhưng những người có thể trở thành tiếp viên của đoàn tàu vận chuyển hành khách này tuy rất vui nhưng vẫn không an tâm. Họ đã làm việc trong ngành đường sắt nhiều năm, tất nhiên cũng hiểu, đầu tư nhiều vào cơ sở vật chất như vậy, nhưng chỉ tăng giá vé 10% là tuyệt đối không thể có lãi được. Nên biết rằng, nếu dựa theo tiêu chuẩn này, nếu đổi lại là từ nhà ga Phụng Nguyên mở một chuyến tàu đến các tỉnh thành khác, giá này tuyệt đối không mua được vé.

Nếu công ty kiếm không ra tiền, thì như vậy, chỉ hoạt động một thời gian nữa lại sẽ đem đường sắt Phụng Đồng trả lại cho Cục Đường sắt Phụng Nguyên. Bọn họ không ai không nhớ đến hoàn cảnh sống không bằng chết lúc đó. Thật ra, không chỉ có bọn họ, ngay cả tổ nhân viên vận chuyển hàng hóa cũng cùng mối lo. Tuy từ khi được công ty vận chuyển Đường sắt Bình Xuyên tiếp nhận đến nay, hoàn cảnh làm việc của họ được cải thiện rõ rệt, tiền lương cũng cao hơn lúc trước 10%, nhưng thứ nhất là không hề khất nợ, sau nữa là không nhiều danh mục bị cắt xén, cho nên tiền thật sự tới tay cũng nhiều hơn trước. Tuy công ty quản lý nghiêm khắc hơn trước kia, nhưng chỉ cần kiếm được tiền, dù nghiêm khắc một chút nhưng mọi người vẫn cam tâm tình nguyện.

Tục ngữ có câu từ đơn giàn đến xa hoa thì dễ, nhưng từ xa hoa đến đơn giản rất khó. Hiện giờ bọn họ đã quen với điều kiện làm việc và tiền lương như thế, đến lúc đó chắc chắn là không thể chịu nổi việc trở lại như trước.

Ngày 15 tháng 7 năm 93, một ngày khá đáng nhớ. Ngày này, công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên chính thức công bố, ngoại trừ các ban tài vụ, nhân sự, và mấy ban quan trọng bên trong công ty, còn lại các cán bộ quản lý trung tầng cũng như các công nhân viên chức bình thường, phải cạnh tranh giành lấy vị trí, trong hơn sáu trăm vị trí sẽ bị giảm bớt hai trăm hai mươi mối vị trí. Điều này có nghĩa là, ít nhất chỉ còn khoảng gần bốn trăm vị trí cán bộ có thể giành lấy.

Hơn nữa, dựa theo văn bản của công ty, các cán bộ không cạnh tranh được vị trí, sau này sẽ được xem là công nhân bình thường, các viên chức sẽ tiến hành quản lý.

Đây có thể nói là một tảng đá rơi tạo cơn sóng ngàn tầng.

Trong nhất thời, trong công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên, các cán bộvà quần chúng đều ồn ào hẳn lên. Nên biết rằng, các cán bộ trong cục đường sắt trực thuộc Bộ Đường sắt này cũng được xếp vào hàng ngũ nhân viên công vụ, luôn tồn tại. Chỉ cần không có sai lầm lớn như phản Đảng, phản quốc, thì chức vụ kia chỉ có thể tăng chứ không giảm, đó là quy tắc ngầm. Dù cho lãnh đạo thấy anh không ưa, nhưng nếu không bắt tận tay day tận mặt thì chỉ có thể điều đến các cơ quan trong khắp cả nước làm một nhân viên đồng cấp mà thôi, không thể dễ dàng giáng chức. Càng không cần phải nói đến như công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên, trực tiếp giáng cán bộ xuống hàng ngũ nhân viên bình thường.

Trong nhất thời, mạch nước ngầm trong công ty vận chuyển đường sắt Bình xuyên bắt đầu khởi động. Các cán bộ tự thấy vô vọng trong cuộc cạnh tranh đều phát động mạng lưới quan hệ, thông qua đủ các con đường, làm áp lực với công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên và Cục đường sắt Phụng Nguyên. Có người thậm chí còn tuyên truyền bốn phía trong nhân viên đường sắt rằng Công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên này dụng tâm thật kín đáo, khi chỉnh lý xong các cán bộ này, tiếp theo họ sẽ chỉnh lý đến các công nhân viên chức, giật dây cho các công nhân viên chức gây rối cùng họ, bức bách công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên phải thu hồi quyết định này.

Uông Minh Thục, làmchỗ gởi hành lý vận chuyển của nhà ga Bình Xuyên, chính là một trong những đối tượng tự nhận là một cán bộ vô vọng.

Nơi gởi hành lý vận chuyển ở nhà ga Bình Xuyên vốn là nơi có thể khiến cho một con chuột bị chết đói. Mỗi ngày chỉ có đúng một đoàn tàu chạy qua, người ngồi xe đa số là các anh em nông dân tiếc tiền, mỗi ngày số hành lý gởi vận chuyển là bao nhiêu có thể nghĩ ra được. Nhưng từ cuối năm 92 đến nay, sau khi công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên tiếp quản đường sắt Phụng Đồng, lưu lượng hành khách qua nhà ga Bình Xuyên tăng cao rõ rệt. Từ một ngày chỉ có vài trăm khách đi lại, nay đã tăng lên đến mười mấy ngàn người, cứ như vậy, từ chỗ ký gởi hành lý vận chuyển không người hỏi đến, hiện giờ cũng là nơi đầy hương hoa nhiều người đỏ mắt thèm muốn.

Uông Minh Thục làm nơi ký gởi hành lý vận chuyển này đã mười tám năm. Sở dĩ cô ta có thể trở thành nhân vật số một không phải vì cô có năng lực, cũng không phải vì cô ta có chỗ dựa lớn, cũng không phải vì cô ta cao tay, mà vì cô ta là người có tư cách già nhất. Nơi đây có thể điều người đến người đi, hơn nữa người có năng lực không ai muốn đến chiếm đoạt nơi này. Kết quả là khi công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên tiếp nhận đường sắt Phụng Đồng, Uông Minh Thục đương nhiên trở thành lãnh đạo của nơi này.

Chính vì thế, Uông Minh Thục cũng hiểu được căn cơ của bản thân không đủ vững, một khi thực hành việc cạnh tranh vị trí cán bộ, nơi gởi hành lý vận chuyển tất yếu sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người, nơi này thật sự rất béo bở mà.

Nơi gởi hành lý vận chuyển đường sắt là một trong những nơi bị người Hoa Hạ trong nước lên án. Vì nơi đây xảy ra rất nhiều vụ tranh cãi. Người gởi hành lý vận chuyển, sau khi chờ đợi các loại thủ tục, phát hiện mình đã mất thứ này vật nọ, cũng là điều bình thường ở đây. Nhưng căn cứ vào luật Đường sắt Hoa Hạ, bao gồm cả các tiêu chuẩn bồi thường sự cố vì tỷ lệ bồi thường, tỷ lệ mất mát được tính thấp hơn thực tế, không vượt quá giá công bố, không có bảo hiểm hàng hóa theo mất mát thực tế, chỉ bồi thường tối đa 15 nhân dân tệ cho mỗi ký hàng hóa. Nếu như đó là sự cẩu thả có chủ ý của người vận chuyển, thì sẽ không áp dụng mức bồi thường kể trên.

Tuy trong đó có quy định “vì sự cẩu thả có chủ ý của người vận chuyển, thì sẽ không áp dụng mức bồi thường kể trên”, nhưng nếu có mất mát gì, thì ngành đường sắt chắc chắn không nhận ngành mình làm sai. Chỉ có thằng ngốc mới nói là lỗi của ngành mình khi hành lý của hành khách bị mất, nên khoản tiền bồi thường không hơn thiệt hại thật sự của hành khách. Đây cũng là nghiệp vụ của những người làm việc trong ngành đường sắt, nhìn hiện tượng tham ô mãi rồi thành quen.

Đối với việc này, lữ khách cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, tự mình mình biết. Tuy có khi cũng khởi kiện đến các ban ngành cấp trên, thậm chí lên đến cả tòa án đường sắt, bình thường cũng chỉ kéo dài thời gian, không hồi âm, hay đơn giản là chỉ đông chỉ tây, không thừa nhận.

Nơi của Uông Minh Thục, nơi gởi hành lý vận chuyển nhà ga Bình Xuyên cũng có việc như thế xảy ra. Tuy không đến mức lấy đồ vật quý giá, nhưng những thứ nhỏ khoảng trên dưới một trăm hay tám mươi tệ, một tháng ít nhất cũng mấy mươi cái cũng là chuyện thường. Dù sao, mấy thứ này, trong quá trình vận chuyển qua tay rất nhiều người, nếu ngành đường sắt muốn điều tra ra, nếu không tốn nhiều công sức, thật sự quyết tâm thì tuyệt đối không thể điều tra ra. Số lượng hành khách Phụng Đồng trước đây nhỏ, cũng không béo bở gì, nhưng cũng đủ làm những người này hỏng cả rồi. Hiện giờ có cơ hội tất nhiên sẽ không bỏ qua. Lúc ban đầu, khi công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên tiếp nhận, bọn họ còn có chút lo lắng. Nhưng theo thời gian, phát hiện công ty cũng không điều chỉnh lớn lao gì với nhân viên, nên tất nhiên cũng thoải mái hơn. Hầu bao Uông Minh Thục cũng vì thế mà dày thêm không ít.

- Bắt đầu làm công nhân bình thường một lần nữa? Mặt mũi chúng ta phải ném đi đâu đây?

Nhìn văn kiện công ty phát xuống, Uông Minh Thục trong phòng làm việc nóng như lửa đốt.

- Đúng vậy, hơn sáu trăm vị trí cán bộ không ngờ giảm xuống còn hai phần ba, cũng thật quá đáng.

Lô Tú, Ban Tuyên giáo Đảng ủy nhà ga Bình Xuyên cũng tức giận nói. Tuy nhiên, một phần oán giận của cô là để biểu diễn cho Uông Minh Thục xem. Ban Đảng ủy Đường sắt Phụng Đồng, không nằm trong phạm vi tiếp nhận của công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên. Nói cách khác, hiện giờ họ vẫn do Cục Đường sắt Phụng Nguyên quản lý, các loại tiền thưởng và phúc lợi cũng do ban ngành cũ cấp.

Tuy họ vẫn tồn tại, nhưng sức ảnh hưởng trong nhà ga đã giảm đi rất nhiều. Các hoạt động của công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên họ không có quyền nhúng tay vào. Nhiều lúc, chỉ được nhắc đến như một tác dụng giám sát phương hướng chính trị, còn vận hành cụ thể thì họ không có quyền hỏi đến. Các nhân viên Đảng ủy này xem ra, không thể nghi ngờ là bọn họ đã mất hết quyền lực rồi.

Vì thế, những người này đã không ít lần kháng nghị với Cục Đường sắt Phụng Nguyên, thậm chí là cả với Bộ Đường sắt. Nhưng thái độ của Cục Đường sắt Phụng Nguyên và Bộ Đường sắt vô cùng cứng rắn. Hoặc là làm đơn từ chức, trong cục có thể điều đến nơi khác trong khu vực Cục đường sắt Phụng Nguyên, nhưng khó giữ nguyên cấp bậc và chức vụ, hoặc là ngồi nguyên đó, làm hết trách nhiệm.

Đây cũng do Bộ Đường sắt suy xét đến việc nếu cải cách không thành công, sau này Cục đường sắt Phụng Nguyên lại thu hồi đường sắt Phụng Đồng, có thể là việc xây dựng lại rất nặng nề, cho nên muốn giữ những người này còn nguyên chức vụ.

Sau khi văn kiện được phát ra, dù người nào có hậu trường cứng rắn cũng phải theo sự sắp xếp của Cục đường sắt. Nhưng phần lớn đều tiếp tục ở lại. Ai cũng hiểu được, phần đông cán bộ trong Cục đường sắt Phụng Nguyên, hiện giờ gần như trong năm người đã có một gã cán bộ. Không có chỗ dựa, phải điều đi nơi khác cũng không tốt hơn hiện tại. Hơn nữa, rắc rối lớn nhất là nếu thế thì toàn bộ gia đình đều phải điều động, đó là chuyện không hề dễ dàng.

Nhưng chấp nhận kết quả này rồi cũng không có nghĩa là họ ngoan ngoãn vâng lời. Những người này cả ngày đều cân nhắc xem làm thế nào để được chuyển đến bộ phận nghiệp vụ của công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên. Không thể nhúng tay vào hoạt động nghiệp vụ, ngồi không đếm tiền lương chết, đối với bọn họ mà nói, sao có thể ăn no?

Nhưng các nhân viên quản lý nòng cốt của công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên đều do Tô Hoán Đông tự mình mang đến. Từ văn phòng chính phủ điều về làm trụ cột nghiệp vụ đường sắt, đừng nhìn họ lớn tuổi, nhưng đối với những đường ngang ngõ tắt trong ngành đường sắt, bọn họ suy nghĩ rất cẩn thận. Những mánh lới nhỏ, căn bản họ không để vào mắt. Hơn nữa, trong Cục đường sắt và cả trong bộ đều không cần phải dựa dẫm, những người này cũng rất trung thực.

Nhưng công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên lại phát ra văn kiện này, khiến người khác lại xâu chuỗi các sự kiện khả năng thất nghiệp của các cán bộ đó, gây rắc rối cho công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên.

- Ôi, sao quá đáng như thế? Toàn bộ công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên là của Phương gia.

Uông Minh Thục thở dài, nét mặt uể oải. Cô ta là người Bình Xuyên, đối với người họ Phương nổi lên từ Bình Xuyên, tất nhiên cô ta phải biết rõ hơn người bình thường.

- Phương gia thì làm sao? Đường sắt này là tài sản quốc hữu, họ chỉ nhận thầu, không thay đổi được bản chất.

Lô Tú vỗ bàn nói.

- Các bạn đều là nhân viên chính thức của Bộ Đường sắt đã nhiều năm như vậy, không có công lao cũng chia sẻ ngọt bùi. Chỉ cần viết một cái công văn như vậy liền biến các bạn thành công nhân bình thường sao? Quốc gia này còn có Đảng, còn có nhân dân sao? Cứ như thế mãi, thì nước không ra nước, Đảng không ra Đảng.

Uông Minh Thục giương mắt nhìn Lô Tú. Cô ta đâu có ngốc, tất nhiên hiểu được dụng ý trong lời nói của Lô Tú. Nhưng kiểu nói chuyện chỉ có hai người trong phòng thế này, cho dù cô ta báo cáo với lãnh đạo công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên cũng vô dụng. Thứ nhất là không có chứng cứ, thứ hai là công ty vận chuyển đường sắt Bình Xuyên không thể xen vào khối Đảng ủy nhà ga Bình Xuyên này.

Cô ta tuy bất mãn với chiêu thức ấy của công ty vận chuyển Đường sắt bình Xuyên, nhưng cô ta hiểu được, công nhân chính thức của Bộ Đường sắt thì đã sao? Tỉnh Tần Tây vốn nhiều doanh nghiệp nhà nước như vậy, thậm chí còn có cả nhà máy quân sự công nghiệp, mấy năm qua công nhân viên chức thất nghiệp còn ít sao? Cho dù cô cũng xem như là cán bộ có biên chế, nhưng trong cả nước, cấp bậc cán bộ như cô có mà hàng triệu.

Vật vì hiếm nên quý, trong hàng triệu người có cấp bậc cán bộ như cô ta, thì cô ta có thể là gì? Chỉ có thằng ngốc mới cho rằng công ty không thể chuyển mình đi.

Hơn nữa, Phương gia là ai kia chứ? Đó là những kẻ mà ngay cả tòa án trung cấp thành phố Phụng Nguyên nghe đến cũng phải đau đầu. Không đến nửa tháng, tòa án trung cấp thành phố Phụng Nguyên đã phải xét lại kết quả vụ án Bằng Vũ đó sao?

Loading...

Xem tiếp: Chương 579: Chân Tướng Sự Việc

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Gian Phu Của Kiều Thê

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 81



Mẹ Kế Nằm Vùng Con Phúc Hắc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 69