201 Dưới chân Thanh Vân Sơn. Trời cao mây nhạt, đứng dưới chân núi ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một màu lam trải dài, từng làn gió núi man mác thổi, mang lại cho tinh thần một chút phấn chấn.
202 Đêm tối núi cao, nhà nhà tắt đèn, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, không có thấy trăng, chỉ có vài ánh sao lưa thưa tận chân trời, thấp thoáng ánh sáng yếu ớt.
203 Thượng Quan Sách chỉ thấy vết thương sau lưng mình tê rần, cùng lúc một luồng khí băng hàn không ngừng truyền vào nội thể như nước lũ, cảm giác đau dớn tột cùng như bị muôn ngàn con trùng kiến cắn xé một lượt vậy.
204 Toàn thân Chu Nhất Tiên lúc này như bị một lớp bụi che phủ, cơ hồ như mới nằm trong cỗ quan tài kia một lúc, mấy phần tiên phong đạo cốt đã hoàn toàn biến sạch sành sanh hết cả.
205 Bên trong nghĩa trang bỏ hoang, sau khi Lục Tuyết Kỳ đột nhiên xuất hiện, bầu không khí bỗng trở nên khác lạ. Chu Nhất Tiên nhíu mày, cười gượng một tiếng, thốt: "Chẳng phải là Lục nữ hiệp ở Thanh Vân Sơn hay chăng, sao cũng đến tụ tập ở nơi này?".
206 Bên cạnh vang lên một trận ho, thanh âm rất lớn, lại có chút gấp gáp, chúng nhân đều liếc nhìn qua phía đó, chỉ thấy trên thạch cấp, Điền Bất Dịch lộ vẻ thống khổ, không ngừng ho lên khù khụ.
207 Niền Bất Dịch thở nhẹ một hơi, trên mặt hiện nét cười. Chỉ là Lục Tuyết Kỳ cuối cùng vẫn là người tâm tế cẩn thận, hơi chút trầm ngâm, do dự nhìn Điền Bất Dịch, hỏi: "Điền sư thúc, ý của người như thế, có phải nói hắn vẫn có thể về lại Thanh Vân?"Điền Bất Dịch thở dài nói: "Mười nắm trước trên Thanh Vân Sơn chân tướng phơi bày, lão Thất ra đi, về sau ta mấy lần xem xét lại.
208 "Hắc hắc". Một tràng cười quái dị vang lên, là xuất phát từ phía thần bí nhân, tức thời thức tỉnh mọi người: "Sư đồ tái kiến, thật làm cảm động lòng người ha!" Quỷ Lệ thở ra một hơi dài, không biết thế nào, lúc này trong lòng hắn mặc dù kích động, vui mừng ngạc nhiên lẫn lộn, dường như vẫn còn nhiều hồ nghi, nhưng hắn đã không còn là thiếu niên vô tri năm nào, nhanh chóng trấn định tâm thần, ánh mắt vẫn hướng về phía Điền Bất Dịch, trong tim hàng trăm cảm giác đan xen.
209 Thanh Vân Sơn,Đại Trúc Phong. Đêm khuya yên lặng, chỉ có tiếng gió thổi rì rào qua rừng trúc văng vẵng truyền về. Đèn đuốc sớm đã tắt hết từ lâu, các đệ tử Đại Trúc Phong cũng đều đi nghĩ, chỉ có phía sau Thủ Tĩnh Đường, còn có một ngọn đèn lẻ loi, heo hắt phát ra những tia sáng mờ nhạt trong đêm thâu.
210 Mây tan mưa tạnh, bóng đêm cũng đã lùi lại, chân trời cũng dần xuất hiện một tia sáng, bình hòa rọi xuống thế gian. Trên đỉnh Thanh Vân Sơn Đại Trúc Phong vẫn có một không gian yên tĩnh, chúng đệ tử cần mẫn vẫn chưa thức giấc.
211 Giấc ngủ này, không biết bao lâu, chỉ là trong lúc chìm trong giấc ngủ, lại cảm thấy xung quanh có một mùi vị rất quen thuộc, không biết đã bao nhiêu lâu rồi, hắn không có cảm giác an tâm như thế này.
212 Thanh Vân Sơn, Tiểu Trúc Phong. Gió núi thổi qua rừng trúc xanh, gợn lên từng đợt sóng trúc dạt dào, vang vọng trong rừng buồn núi vắng. Văn Mẫn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy chân trời không một bóng mây, một màu xanh ngắt, trông gần như trong suốt, nàng hít một hơi thật sâu, tâm trạng dường như cũng khá hơn một chút, nhưng nàng không hề bước chậm lại, xuyên qua con đường nhỏ của rừng trúc, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy gian nhà nhỏ bằng trúc là nơi tĩnh tu của sư phụ Thủy Nguyệt Đại Sư.
213 Thanh Vân Sơn, Đại Trúc Phong. Từ khi Quỷ Lệ đưa di thể Điền Bất Dịch về Đại Trúc Phong, cũng đã qua ba ngày nhưng Tô Như vẫn ngăn cản chúng đệ tử Đại Trúc Phong truyền báo tin dữ này.
214 Quỷ Lệ lòng như lửa đốt, toàn lực phóng đi. Trên đường hắn qua, nhất thời hai bên hoa cỏ cây lá ngả rạp ra như bị nước biển từ trên cao ập xuống. Gió thổi rát mặt, với tốc độ này, trên khuôn mặt đã bắt đầu lộ vẻ đau đớn nhưng hắn chẳng thèm đếm xỉa tới.
215 Màn đêm buông xuống Hà Dương thành, hàng vạn ánh đèn lấp lánh từ những ngôi nhà ấm áp dù không nói lên điều gì nhưng vẫn đem đến cảm giác thật ấm áp yên bình.
216 Vừa ra khỏi đại sảnh, Văn Mẫn thấy Lục Tuyết Kỳ đứng ở bên ngoài, liền bước đến hỏi: "Sư muội, muội vừa đến đây?". Lục Tuyết Kỳ khẽ lắc đầu, đáp: "Đến đã một lúc, muội muốn đi loanh quanh một chút, ở mãi trong phòng, trong lòng sinh nhiều phiền muộn".
217 Trong khi tại Trung Thổ, các môn phái lớn có những hoạt động âm thầm hay mạnh mẽ, thì cách đó ngàn dặm tại Nam Cương, sau khi đại họa Thú Yêu qua đi, bá tánh các tộc lặng lẽ xây dựng lại nhà cửa.
218 Bên dưới Thanh Vân Sơn. Ngoài thành Hà Dương. Cổ đạo hoang vắng. Chu Nhất Tiên cầm lá phướn hình tiên nhân chỉ lộ múa may trong gió như trước, nghênh ngang đi trên cổ đạo.
219 Hồ Kỳ Sơn, Huyết Trì, sâu trong Quỷ Vương Tông. Trong Huyết Trì, tình hình trước mắt của Tứ Linh Huyết Trận so với vài ngày trước đã có điểm khác biệt, bốn con linh thú to lớn tựa như hoàn toàn mất hết linh tính, chỉ là kéo dài hơi tàn để khỏi đổ gục trong ao máu.
220 Tu Nhị Sơn, Thiên Âm Tự. Đường núi cao ngất ngoằn ngoèo triển khai, vẫn giống như xưa, hôm nay dưới ánh mặt trời âu yếm chiếu rọi, vẫn lố nhố đầu người, vô số tín đồ trung thành đi lên ngôi chùa này, đi chiêm ngưỡng và tham bái thần linh trong lòng.