161 Sáng chuông, chiều mõ, ngày lại ngày, cảnh tượng tựa hồ cứ như thế không thay đổi. Mỗi một ngày, mọi sự tưởng chừng như là ngày hôm qua, có người cảm thấy buồn chán, có người cảm thấy yên tịnh, tháng ngày lầm lũi, hoặc dài hoặc ngắn, đều bởi tại nhân tâm mà thôi.
162 Cũng giống như lối đi vào, tiểu ốc đó là một căn phòng nhỏ đơn sơ tựa vào vách núi, một lối đi trải gạch xanh dẫn thẳng vào cửa phòng, hai bên đường cỏ mọc um tùm, nhìn có vẻ như không được ai chăm sóc, nhiều nơi mọc đầy cỏ dại.
163 "Đó là chuyện của mười mấy năm về trước, nhưng trong đầu ta nó vẫn giống như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, vẫn rõ mồn một, không thể nào quên dù chỉ một chi tiết nhỏ".
164 Chuông chùa ngân nga, tiếng trống chiều tà trầm trầm. Tu Di Sơn chìm trong biển mây mờ ảo, từ bình minh cho đến lúc hoàng hôn, nơi chân trời gió mây không ngừng thay đổi, mây trắng cứ lững lờ trôi, thời gian quyết chẳng vì ai mà lưu lại.
165 Thanh Vân Sơn , Đại Trúc Phong Từ khi trận chiến Thanh Vân Sơn kết thúc, tính đến nay đã qua rất nhiều ngày, chiến trường một thủa phong vân biến sắc đã dần dần yên tịnh trở lại, tất cả những vết tích của trận chiến kinh hoàng đều đã được chúng nhân quét dọn sạch sẽ.
166 Tiếng chuông lại một lần nữa ngân nga vang vọng trên đỉnh Tu Di Sơn, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Mặt trời ban mai, vẽ lên một vầng sáng nho nhỏ ở phía đằng đông, rắc những tia nắng đầu tiên xuống nhân gian.
167 Trên Vô Tự Ngọc Bích, không ngờ đã xuất hiện vô số chữ cổ chuyết màu vàng, chuyện quái dị như vầy, cả Phổ Hoằng Thượng Nhân lẫn những tăng nhân Thiên Âm Tự khác cũng chưa từng thấy qua.
168 Một ngày như mọi ngày khác, chuông thần lại cất lên một tiếng du dương, vang vọng trên dải Tu Di Sơn, ngân nga trong gió núi mây ngàn. Tiếng chuông xuyên qua biết bao ngày đêm năm tháng, lại như thể từ tương lai vọng về.
169 Mới chớp mắt đó, con khỉ Tiểu Hội đã về Đại Trúc Phong được mấy ngày, trong đoạn thời gian đó, tựa hồ không ai nhìn không ra, nó đã xa Đại Trúc Phong gần mười năm rồi, đối với một góc cây ngọn cỏ ở đây, con khỉ này vẫn quen thuộc quá.
170 Tai kiếp cho thú yêu gây ra quá lớn. Từ Bắc chí Nam, khắp nơi cảnh sắc hoang sơ vô độ, ngàn dặm không một bóng người, trăm thôn không một sắc âm. Người phưong Bắc có rau quả sống qua ngày, so ra cũng còn dễ chịu.
171 Những chúng nhân chạy nạn sau khi ngồi nghỉ chân một hồi, người thì trầm mặc không nói, người thì nói vài câu an ủi, cuối cùng nhất nhất đều nhanh chóng rời khỏi nơi tràn đầy huyết tích khủng bố này.
172 Đêm khuya. . . Dã Cẩu Đạo Nhân sa chân vào quỷ môn quan nhưng lại được may mắn kéo trở về, lúc này mấy vết thương trên người đều đã được băng bó kỹ càng.
173 Ba người Chu Nhất Tiên ở đó nghỉ ngơi và chữa trị cho Dã Cẩu. Dã Cẩu sau khi biết sinh mạng của mình được cứu lại càng cảm thấy may mắn, cũng có lúc thầm khó hiểu cho sự dũng cảm của mình khi đó.
174 Quỷ Lệ ngưng thị nhìn Kim Bình Nhi hồi lâu, tịnh không nói một lời, đầu mày khe khẽ nhíu lại. Dưới ánh nhìn lăng lệ của hắn, Kim Bình Nhi dường như vẫn thản nhiên vô sự, nàng bất giác hiểu rằng trong thời khắc này nói gì cũng không ổn, chỉ cười yêu kiều nhìn hắn.
175 Vầng tịch dương lơ lửng chốn chân trời, lấp ló sau những ngọn núi cao nhấp nhô hiểm trở, chiếu rọi những tia sáng ấm áp cuối cùng xuống Nam Cương đại địa.
176 Nam Cương, Thập Vạn Đại Sơn. Vượt qua rặng núi đen, tiến vào bên trong Thập Đại Vạn Sơn, Quỷ Lệ liền cảm thấy mình đang bước vào một thế giới man hoang nguyên thủy, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài.
177 Phải mất một hồi lâu ba người bọn Tăng Thư Thư mới hết ngỡ ngàng, khôi phục lại vẻ bình thường, nhưng cả ba đều nhìn ra được vẻ kinh hãi và nghi hoặc trong mắt đối phương, duy chỉ có một điểm khác biệt là trong mắt của hai nữ tử Lục Tuyết Kỳ và Văn Mẫn còn ẩn ước vài phần kinh hoảng mà mê hoặc nữa.
178 Nam Cương, Thập Vạn Đại Sơn. Phía trước cánh rừng rộng mà Quỷ Lệ và Kim Bình Nhi vừa mới đi qua, lúc này đang có hơn 10 người đang đứng, toàn là tinh anh đệ tử của Phần Hương Cốc do Lý Tuân dẫn đầu, trong đó chỉ có 2 người ngoài, đó chính là Lục Tuyết Kỳ và Tăng Thư Thư của Thanh Vân Môn, còn Văn Mẫn thì lại không thấy bóng dáng.
179 Đỉnh núi đen kịt. Đặt chân lên đỉnh núi đó rồi, một vị lạ rất nồng trước sau vẫn phiêu phương trong không khí, khiến người ta muốn sắc, phảng phất mùi lưu huỳnh.
180 Thanh Vân Sơn. Thông Thiên Phong. Tổ Sư Từ Đường. Khu rừng xanh tươi vẫn như ngày trước, rậm rạp và sinh trưởng dồi dào sức sống, sương sớm lảng bảng đang vơ vẩn trong rừng cây, chỗ nào cũng là càng lá ngọn cây, trên bãi cỏ lá hoa, những hạt móc long lanh rung nhè nhẹ trong gió.