21 Tại một quán ăn, Hứa Lập và Tiếu Minh đã ăn cơm no, Tiếu Minh vì buôn bán có lãi lên rất vui và cũng muốn lấy lòng Hứa Lập, hi vọng Hứa Lập có thể chỉ cho hắn kiếm một ít nữa.
22 Việc Tiếu Minh từ chức , Tôn Đắc Viễn rất rộng rãi, không có gì tỏ vẻ không hài lòng. Dù sao người đi lên chỗ cao, nước chảy chỗ trũng. Sau khi thấy Hứa Lập làm như thế ở Hongkong thì đổi lại Tôn Đắc Viễn tự nhận là mình cũng muốn theo.
23 Sống ở trường đại học thật là vui vẻ, hạnh phúc, mới đây mà thời gian đã qua mau. Ngoảnh lại đã tới tháng 6 năm 2000, Hứa Lập và mọi người sắp dự lễ tốt nghiệp.
24 Mọi người đều là tự chọn hướng đi mà mình thích nhất nhưng khổ nhất vẫn là Nhị tử. Người khác không biết chứ Hứa Lập ở trong quân suốt bảy năm thì khổ cực như thế nào hắn hiểu rất rõ.
25 Đêm hôm đó Hứa Lập về đến căn nhà rộng chưa đầy 50 mét vuông của gia đình mình. - Mẹ, con đã về. Hứa Kiếp gọi to rồi đẩy cửa đi vào. Hứa Lập vội vàng về nhà nên đi đường không kịp ăn tối, về nhà đúng bữa tối, hắn vừa vào nhà đã nói: -Con sắp chết đói rồi, ba còn cơm không? Cho con ăn với.
26 Lúc này Hứa phụ cũng bưng một đĩa trứng rán đi đến: -Uh, được đó, con à mau ăn đi. Vừa nói Hứa phụ để đĩa trứng ngay trước mặt Hứa Lập. Hứa Lập biết bố mình là người ít nói, cả đời yêu con nhưng so với mẹ thì không bày tỏ bằng nửa phần có khi là không có.
27 Hứa Lập chỉ muốn ứng phó Phạm Ngọc Hoa nhưng lại không biết cô có lại coi là thật, hắn đành thừa nhận mình đã sai: - Xin lỗi là sơ xuất của tôi, số điện thoại của bạn là bao nhiêu? - Đậy là số của tôi, nếu cậu gọi tôi vào ban ngày thì gọi đến chỗ làm, còn tối cứ gọi tới số điện thoại nhà tôi.
28 Hứa Lập điền biểu mẫu đăng ký xong, người phụ trách đăng ký của xã Nhị Đạo rất ngạc nhiên khi đọc bản đăng ký này. Hắn có chút không tin là xã Nhị Đạo mình lại có một cử nhận Đại học Bắc Kinh đăng ký, không tin được.
29 Hứa Lập biết khi các giám khảo vấn đáp thì điều quan trọng nhất là có vài khâu, ấn tượng ban đầu rất quan trọng, nó ảnh hưởng trực tiếp đến hình tượng của mình trong lòng giám khảo.
30 Sinh ra và lớn lên ở huyện Giang Ninh, Hứa Lập cũng nghe qua về xã Nhị Đạo, hầu hết điều hắn nghe là xã Nhị Đạo này không có gì hay, chỉ có cái xấu. Nhất là nói xã Nhị Đạo rất nghèo, nhiều rừng núi, người dân ở đây đất cũng không nhiều, mỗi đầu người không đầy mẫu coi như là ít nhất ở huyện Giang Ninh.
31 - Việc này, việc này sợ là không thích hợp. Hứa Lập vừa nghe vừa thấy không khỏi giật mình. Trợ lý chủ tịch xã, đây là được đãi ngộ tương đương phó chủ tịch xã.
32 Hứa Lập mới được Phó Đắc Bưu bổ nhiệm làm trợ lý chủ tịch xã ngay trên bàn rượu không biết thật hay đùa nhưng trong xã đã bố trí văn phòng cho Hứa Lập.
33 - Vâng, vâng. Bí thư yên tâm, tôi cam đoan sẽ không có lần sau. Chẳng qua bí thư cũng biết bốn thằng con của ông lão, thêm cả đám cháu trai, cháu gái, con dâu nữa, có ai ở thôn này dám chọc vào bọn họ chứ? Ông lão việc này con vô lực mà.
34 Thấy Hứa Lập đi tới Vương lão tứ sợ hãi, ông lão lúc này thủy chung ngồi xổm trước người Vương lão tứ, trừng trừng hai mắt hình như muốn liều mạng với Hứa Lập.
35 Rượu và thức ăn trong nhà Tiết lão nhị đã dọn lên, ở giữa là một nồi lẩu to, ngoài ra còn có cá rán, thịt thủ… đây đều là những món nhắm rượu rất ngon.
36 - Tôi, tôi… Vì vừa xấu hổ nên Hứa Lập muốn từ chối nhưng không chờ hắn nghĩ ra lý do Kế Xuân Mai đã giành nói: - Không cho lấy cớ, không cho phép lấy cớ lừa bà chị này nếu không chị giận đó.
37 Kế Xuân Mai ngồi một lúc cũng hiểu không khí có chút xấu hổ, cô liền đứng lên mở điều hòa, điều hòa chạy một lúc nhiệt độ trong phòng từ từ hạ xuống, tâm trạng Hứa Lập cũng bình tĩnh thêm một chút, hắn không còn thấy nóng bức như trước.
38 Kế Xuân Mai thấy Hứa Lập không nói chuyện lập tức ôm cánh tay Hứa Lập lắc lư, bộ ngực mềm mại kề sát Hứa Lập. Dù Kế Xuân Mai không mở miệng nhưng Hứa Lập đã không thể chịu nổi nữa.
39 Thấy Hứa Lập đã tức giận, Kế Xuân Mai kể tiếp: - Chứng kiến bộ dạng hoảng sợ của chúng tôi, tên giám đốc cười, hắn nói chúng tôi chỉ có cơ hội một tháng để biểu hiện, ai biểu hiện tốt sẽ được làm tại đây.
40 Một cô gái mười tám tuổi chưa hiểu gì về thế giới lại bị ủy khuất lớn như vậy nên việc Kế Xuân Mai tìm tên kia cũng lý giải được. Kế Xuân Mai nói tiếp: - Chuyện về sau thật đơn giản, dù tôi hận tên cầm thú đó nhưng nhờ có hắn mà vài ngày sau hai cô gái kia bị nghỉ việc, ngay cả tên giám đốc thấy tôi cũng như thấy mẹ hắn.