41 Trong ký ức của thân thể này, có hình dáng của Thời Liên, nhưng khi Thời Liên chìm vào ngủ say, tuổi Thời Yến hãy còn khá nhỏ, Thời Yến căn cứ ký ức của thân thể này nhìn cũng chỉ được bóng dáng mơ mơ hồ hồ của Thời Liên.
42 Một đoạn thời gian không thấy Thời Ân, Thời Yến phát hiện so với lúc trước, Thời Ân gầy đi không ít. Thanh niên hai mươi tuổi, ngoại hình cao lớn anh võ, tuổi trẻ đã là ngự linh sư lam cấp, không biết mê đảo bao nhiêu người, Thời Ân trước giờ luôn hăng hái hăm hở, nhưng lúc này, sắc mặt Thời Ân cực kém, dưới mắt là quầng thâm và bọng mắt rõ rệt, mặt còn lõm vào một chút, tỏ rõ thời gian này hắn trải qua rất tệ.
43 Mấy ngày tiếp theo, Thời Yến bắt đầu cố ý vô tình tránh né Thần Quang, y đặc biệt ra ngoài tốn một giá cao mau về một không gian linh sủng, là một cái túi chuyên để bỏ rắn, sau khi linh sủng bị bỏ vào trong, sẽ bị thôi miên chìm vào giấc ngủ, trong mộng tiến vào một thế giới khác, khiến linh sủng có thể thỏa chí vui chơi bên trong.
44 Hai người lam cấp và đỉnh lục cấp nhanh chóng bao vây Thời Yến, do họ đã điều động linh lực, ánh lục và ánh lam lóe lên trên người, mặt cũng đã ngụy trang, Thời Yến nhìn không rõ hình dáng của họ, bị hai người vây chặn, trong lòng lo lắng cho an nguy của Thần Quang, bất giác nổi giận, mắt lóe qua một tia hung tàn, Cửu Trọng Sát bay lên không trung, toàn thân Thời Yến phóng ra ánh lục.
45
Thần Quang biến thành hình người vóc dáng rất cao, thân hình cân đối, sơn động vốn không lớn, khi hắn xuất hiện, lập tức trở nên chật chội, Thời Yến ngây người nhìn Thần Quang, đây coi như là lần đầu tiên y nhìn thấy hình dạng này của Thần Quang trong lúc ý thức tỉnh táo, quả nhiên một chút cảm giác xa lạ cũng không có, trong bao nhiêu giấc mộng của Thời Yến, nam nhân này gần như đã hôn khắp người y một lượt!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Thời Yến liền hơi cứng lại, Thần Quang lúng túng đứng trước mặt Thời Yến, thấy Thời Yến nhìn chằm chằm mình, Thần Quang không biết nên nhìn trả lại hay dời mắt đi, vì thế ánh mắt cứ né né tránh tránh, nhưng càng khiến hắn không biết làm sao là, lúc này thân thể hắn lại có phản ứng.
46 Khi Thời Yến tỉnh lại, toàn thân tuy dinh dính, nhưng cả người từ trong xương lộ ra một cảm giác nhẹ nhàng vui thích, cứ như linh hồn bên trong thoáng cái đã tràn đầy, vết thương trên người biến mất hết, cả người thoải mái chưa từng có.
47 Do lần này đã chuẩn bị sẽ thân cận với Thần Quang, do đó cảm giác hoàn toàn khác với lần trước. Thần Quang chậm rãi ôm Thời Yến vào lòng, nhẹ dùng đầu lưỡi chậm rãi liếm theo độ cong khóe môi y, sau đó từng chút một chui vào trong.
48 Đường đào vàng náo nhiệt hơn cả tưởng tượng của Thời Yến, là thành phố lớn nhất thế giới này, nhân khẩu Liệt thành có thể sánh với một vài quốc gia cỡ nhỏ, chuyện làm ăn trên đường đào vàng tuy không rôm rả như đấu thú trường, nhưng vẫn có không ít người ngoại lai thích đến đây thử vận may, lại thêm một vài người bản địa thích tới đây mua đồ đẹp giá rẻ, đi trên đường, tới tới lui lui đều là người đi đường, đồ quá nhiều, Thời Yến quả thật nhìn muốn hoa cả mắt.
49 Thời Yến đi cực nhanh, vì thế lúc đội phòng thủ Liệt thành đuổi tới, hỏa diệm mã từ đó trở thành một truyền kỳ của đường đào vàng, mà chủ tiệm đã bắt nhốt hỏa diệm mã sau khi biết chuyện đó, tức giận suýt nữa ngất đi, ma thú cường đại như thế, mà gã lại bán với giá thấp, cũng may hỏa diệm mã kia cuối cùng đã chạy, ai cũng không đạt được.
50 Ngay lúc này, một hạ nhân chạy vào, đứng bên cạnh Hỏa Luyện thấp giọng nói vài câu. Hỏa Luyện gật đầu, nhắc nhở mọi người đã đến giờ, liền dẫn mọi người rời khỏi đây.
51 Thần Quang cảnh giác nhìn dãy núi trước mặt, Bát Hỉ thì lập tức trở nên lo lắng, lông toàn thân dựng hết lên, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, tựa hồ muốn tìm ra manh mối gì đó.
52 Sau khi nhóm người Thời Yến lại lần nữa đi vào lối ra lúc trước, toàn bộ bước ra khỏi dãy núi bảo tàng, chỉ nghe sau lưng truyền đến tiếng vang lớn ‘ầm ầm’, Thời Yến quay đầu nhìn, thấy không gian sau lưng phát sinh vặn vẹo, những linh lực không ổn định xông loạn khắp nơi, không ngoài một khắc, tất cả cảnh tượng toàn bộ xoắn thành một cục, cuối cùng hóa thành hư vô.
53 Thời Yến không ngờ Hỏa Luyện đợi y ở đây, càng không ngờ đối phương muốn giao dịch với mình. Sự cường đại của Hỏa Luyện Thời Yến nhìn thấy rõ, có thể giao hảo với người như thế cũng là điều Thời Yến muốn thấy, nếu giao dịch của Hỏa Luyện có thể khiến hai bên đều thắng, Thời Yến không để ý nhiều.
54 Từ sau khi vào Liệt thành, Thời Yến và Thần Quang không còn tu luyện thuật thủy linh khống hồn nữa, khi Thời Yến đang tắm rửa, Thần Quang hóa thành hình người lại lặng yên đi vào.
55 Đàn quốc ở phía đông nam đại lục, là láng giềng với Lăng Thủy quốc và Lợi quốc, do nguyên nhân địa thế và hoàn cảnh, biên giới Đàn quốc quanh năm bị một tầng sương mù bao trùm, trong sương mù sinh trưởng không ít độc trùng, đầm lầy là nơi nghỉ lại và sinh sôi của chúng, người Thổ gia bản thân sở trường phòng thủ và ẩn náu, vì thế tầng sương mù này trừ ngự linh sư cường đại ra, luôn chỉ có người Thổ gia mới có thể xuất nhập, thậm chí bách tính Đàn quốc cần ra vào, đều phải có người Thổ gia hộ tống, đây cũng tạo nên quyền uy tuyệt đối của Thổ gia tại Đàn quốc, và tắt nghẽn giao thông cùng thông tin bên trong.
56 Ngoại trừ bản thân ra, Thời Ân là người đầu tiên Thời Yến từng thấy có hồn khí trên thế giới này, Thời Yến nhìn Thời Ân tựa như thần linh không thể đánh bại, trong lòng hiểu trước mắt trọng yếu nhất là chạy thoát khỏi đây, Cửu Trọng Sát lập tức xuất hiện xung quanh Thời Yến, quanh người Thời Yến lóe ánh sáng lam đậm, hình thành đối lập rõ ràng với màu tím của Thời Ân.
57 Thời Yến chỉ cảm thấy mình chìm vào hôn mê mờ mờ mịt mịt, thân thể tựa hồ bị đánh nát kéo lê dưới đất, nặng nề chậm chạp, mỗi một động tác đều sẽ dính đến da thịt trong người, ý thức của y như bị khóa chặt, không cách nào cử động, không ngừng chịu đựng thống khổ khó chịu này, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, lâu đến mức Thời Yến thậm chí đã quen cảm giác này, y dần cảm thấy ý thức của mình bắt đầu tỉnh táo, giãy thoát được khỏi trạng thái mờ mờ mịt mịt này, mắt còn chưa mở ra, xúc giác và thính giác đã cảm ứng được mọi thứ xung quanh trước.
58 Người ôm Thời Yến đang lấy quần áo cho y, Thời Yến mở mắt ra, nhìn bóng lưng người đó, rất nhanh lại nhắm mắt lại, điều chỉnh tinh thần mình, chìm vào trạng thái giả ngủ.
59 Người phụ trách trại nô lệ sau hôm đó không còn xuất hiện nữa, trị liệu sư thì mỗi ngày đều đến rất chuyên cần, Thời Yến chưa từng nhắc tới tên của mình, cũng không có ai hứng thú với tên của y, trực tiếp đặt cho y một mã số “mười bảy”.
60
Thời Yến nghe thế, mỉm cười: “Không cần anh giúp đỡ, tôi cũng có thể chạy được, giao dịch này không có lợi. ”
Ngự linh sư tử cấp nhìn Thời Yến, mắt lấp lóe, âm thanh hạ thấp có chút âm trầm: “Cái này không phải do cậu.