81 Đêm nay, Thiên Nhan Duyệt ngủ rất ngon, rất yêu lành, cho dù đã nhập mộng, trên mặt vẫn mang theo một nụ cười thanh thuần. Tiêu Thu Phong lại không có phúc khí tốt như vậy, lúc đêm khuya, hắn còn phải đi ra ngoài dò xét, sẵn tiện tuần tra hành tung của bốn người Dạ Ưng và con ma men.
82 Một cái tát giòn vang nóng hổi, làm cho những người nơi đây cảm thấy hả giận. Nhưng bọn họ cũng không nghĩ Tiêu Thu Phong lại bạo lực như thế, Phó Sanh Kim mặt mày cũng tái mét, đánh vào mặt Tiễn quản lý, cũng là đánh vào mặt hắn.
83 Tiêu Thu Phong từ ghế sa lông ngồi dậy, ngay cả một cái liếc cũng không thèm nhìn tên Ngô tổng, chỉ thản nhiên nói một câu: “Tiểu Duyệt, không cùng với bọn chó nói nhiều lời, mọi chuyện, anh sẽ giải quyết, đuổi chúng đi”.
84 Bệnh viện Thánh Mẫu – HongKong. Phó Sanh Kim đã nằm mê man trên giường, bên cạnh là một lão già cỡ sáu bảy chục tuổi, đầu đã bạc quá nửa, mang theo vẻ tỉ mị túc mục, toàn thân khoát một cái áo lạnh, tay cầm một cây gậy chống bằng đá hoa cương, vẻ mặt đầy lệ khí.
85 Ba Dung Lạp cũng không biết Tiêu Thu Phong là ai, nhưng một khi cấp trên đã giao cái nhiệm vụ này, thì chắc chắn người con gái kia nhất định không được đắc tội, ông nghĩ rằng Tiêu Thu Phong cũng là người của Thiên Nhan Duyệt, cho nên cũng không dám đắc tội luôn.
86 Cảnh sát nhúng tay vào, và biến sự oanh động này thành khủng bố tập kích tại HongKong. Anh Hoàng cũng đã tiến hành thanh minh, bửa tiệc chiêu đãi đã bị phần tử khủng bố lợi dụng, muốn gây tổn hại cho người khác, Thiên Nhan Duyệt tiểu thu cũng là một trong số những người bị hại, trở thành mục tiêu của khủng bố.
87 Hai người ăn mặc rất bình thường, thật không có tí gì phong thái của siếu cấp đặc công cả, hoặc có thể bọn họ có một phương thức che dấu đặc biệt. Nhưng Dạ Ưng khi tiến vào phòng cũng đã nhận biết được tức khí lạnh nhạt của Tiêu Thu Phong, đây là một cảm giác thuần túy.
88 Sáng hôm sau, Thiên Nhan Duyệt thoáng ăn chút bữa sáng, có rất nhiều bao vệ của Viên Quốc Bình đã đến, lặng yên đứng đấy. Lúc này, Anh Hoàng cũng đã xuất ra toàn lực, dù sao cấp trên cũng đã ra lệnh xuống, dùng toàn bộ lực lượng, bảo vệ an toàn cho Thiên Nhan Duyệt.
89 Bây giờ, tuy là buổi sáng, nhưng bốn phía sân vận động đã đầy cảnh sát, thậm chí còn có sự trợ giúp của quân đội trong lực lượng gìn giữ trật tự trị an.
90 Dạ Ưng cũng biết hành tung đã bại lộ, thật ra bởi vì thời gian không đủ, cho nên khi đối thủ lộ vị trí, sẽ lập tức hành động, không cần suy nghĩ nhiều, bởi vì, kẻ địch là sát thủ trong truyền thuyết.
91 Một cước này đương nhiên đá không trúng Tiêu Thu Phong, nhưng lúc nàng chuẩn bị đá cái thứ hai, thì cửa đạp ra “ Rầm … “ Dạ Ưng toàn thân đầy máu bước vào, sau lưng hắn, là Túy Quỷ, giờ phút này, trong tay vẫn cầm bình rượu, thừa dịp rãnh rỗi rót vào miệng.
92 “Ruth tiểu thư, người đàn ông này là ai, sao lại có phần rất giống với tên xấu xa kia” Lang Khuyển hiếu kì hỏi. Giờ phút này, Ruth mới để ý, nàng quên hỏi hắn, tại sao phải đi sửa mặt, đã cố ý chạy trốn nàng tại sao lại có xuất hiện ở đây? Không biết hắn gặp chuyện gì, nhưng, gương mặt trước khi, tuy không phải là đẹp trai, nhưng lại có loại mị lực hấp dẫn người khác phái rất lớn.
93 Buổi trình diễn tối nay rất thành công, giọng ca của Thiên Nhan Duyệt âm vang trong trẻo, thu hút lòng người, đã vang khắp nơi trong sân vận động. Tại đây, nhiệt độ đang tăng rất cao, giờ phút này, nàng đã trở thành một hình tượng duy nhất trong mắt mọi người.
94 Thiên Nhan Duyệt nhìn qua cửa kính xe, nhìn lên bầu trời đầy sao, cái hấp dẫn nàng không phải là mấy con chim vớ va vớ vẫn đó, mà là thân hình đang chuyển động của Tiêu Thu Phong, miệng nàng há to ra hết cở, nói vài chữ cũng khó khăn: “Tiêu đại ca … đang… bay…”Cái vẻ mặt bây giờ của nàng, y chang như của Lâm Thu Nhã, hoặc là giờ phút này, nàng mới hiểu được, tại sao Lâm Thu Nhã cứ khẳng định với nàng, chỉ cần có Tiêu đại ca bên cạnh, nàng sẽ không bị bất luận kẻ nào khi dễ.
95 Trên đời này, người mà Tiêu Thu Phong tín nhiệm cũng không nhiều, còn phần Ruth, là do hắn tin tưởng từ Thiên Mệnh. Thiên Mệnh là một cao thủ đã vượt qua ngoài phạm trù của nhân loại, cho dù là giết người, cũng không kẻ nào quan tâm.
96 Sáu chiếc xe dừng lại, trên xe bước xuống, không phải là những dạng bình thường, mà là quân nhân, mặc dù chúng không mặc quân y, nhưng từ khí lực cường đại trên người, Tiêu Thu Phong đã cảm nhận được, đây là quân nhân, là lính đánh thuê quốc tế.
97 Tiêu Thu Phong lui về sau ba trượng, ổn định thân hình, nhìn ba lão già kia cấp tốc bay về phía ngược lại, hắn không còn lòng dạ nào đuổi theo, bởi vì cái lão điên trước mắt đã lựa chọn sự tự bạo tàn khốc nhất.
98 Tiêu Thu Phong không phản bác, nhưng hắn cũng không thừa nhận, bời vì hắn là Ảnh Tử, nhưng cũng là Tiêu Thu Phong, hai thân phận này, cái nào cũng là thật.
99 Bang chủ Trần Thông Lộ của Phi Mã, tính đến nay đã được năm mươi ba tuổi. Từ năm lên mười, hắn đã lặn lộn tại HongKong, từ một thằng lưu manh đầu đường xó chợ, mãi cho đến khi trở thành lão đại của một nửa giang sơn HongKong, hắn đã trải qua rất nhiều lần chém giết, cũng có thể xếp vào thành một loại truyền thuyết.
100 Thanh Ngọc Đường cùng Đao Bả Tử sửng sốt, nhưng chưa kịp nói gì, thì Thập Tam Muội, dù không còn trẻ nữa, nhưng bản tính vẫn rất nóng nảy, nàng thoáng cái đã vỗ bàn đứng dậy, phẫn nộ quát: “Trần Thông Lộ, hôm nay lục bang thất phái của HongKong tụ họp, mày không nể mặt một chút sao?”Trong lòng mọi người đều hiểu được, Trần Thông Lộ hiện tại là một kẻ điên nhưng thực lực bành trướng lợi hại, không ai dám đối mặt với hắn.