Trộm Sói Chương 9 .3
Chương trước: Chương 9 .2
Đối với mùi của hắn, nàng đã rất quen thuộc, không có kháng cự, bởi vì kháng cự cũng vô dụng, ban ngày bọn họ cứ việc đối chọi gay gắt, nhưng đến ban đêm, tất cả tranh chấp dừng lại, hắn tìm lấy nụ hôn, mạnh mẽ vây quanh, mà nàng chỉ có thể ngoan ngoãn chìu chuộng, bởi vì nàng cũng tìm lấy vòng ngực ấm áp, đến nổi thể xác và tinh thần lạnh băng của nàng bị nóng lên.
Có lẽ chính là bởi vì như thế, cho nên nàng do dự. Hắn . . . . . . Có nghĩ tới cưới nàng làm vợ không? Hắn đối với nàng, rốt cuộc là chân tình hay vẫn … chính là một hồi giao dịch?
Khi hắn biết được có người cầu hôn nàng, không biết sẽ phản ứng thế nào? Là nghe như không nghe thấy? Hay là giận dữ? Sau đó đem nàng vây ở trong lòng, tựa như mỗi một lần, mạnh mẽ công khai tỏ ý, nàng là của hắn.
Nghĩ đến đây, mặt nàng ửng đỏ, trong lòng lại dâng lên chờ mong. . . . . .
Nàng quyết định đến hỏi hỏi xem ý tứ của Trộm Sói, bởi vì nàng muốn xác định tấm lòng chân thật của hắn.
Nàng đi vào phòng nha sai, bên trong đang có vài quan sai canh gác, bọn họ đang tán gẫu, tiếng nói không lớn, không nhỏ, vừa vặn để cho nàng còn chưa vào cửa nghe được rõ ràng.
"Trộm Sói này cũng quá kiêu ngạo đi chứ, đi sòng bạc thì thôi, thế nhưng còn ngang nhiên chạy đến Thanh lâu hưởng diễm phúc". Mộ Dung Tử dừng lại bước, đứng ở ngoài cửa không đi vào, lời này làm cho nàng kinh ngạc.
"Hắn đi Thanh lâu?"
"Đúng vậy, cũng là Nguyệt Hoa phường, Minh Nguyệt Lâu".
Những người khác ồ lên, mở to mắt. Nói đến Nguyệt Hoa phường, ánh mắt mọi người so với mặt trời vẫn sáng rực hơn, bởi vì một tháng trước đây, Nguyệt Hoa phường có một vị cô nương gọi Minh Nguyệt vừa đến, tạo thành náo động không nhỏ, mà vị Minh Nguyệt cô nương xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, rất tài hoa, không đến một tháng, đã trở thành hoa khôi của Nguyệt Hoa phường.
Bao nhiêu công tử muốn gặp Minh Nguyệt cô nương, còn phải xem nàng có nguyện ý hay không, chỉ có nàng gật đầu, người ngoài mới có thể tiến vào Minh Nguyệt Lâu của nàng, cùng nàng ở chung phòng chuyện trò.
"Tên kia gặp được Minh Nguyệt? Còn được mời vào Minh Nguyệt Lâu?"
"Đúng vậy, nói chính xác là, nếu trong lúc vô ý ta không tận mắt thấy hắn đi vào Minh Nguyệt Lâu, đánh chết ta, cũng không tin được, gần đây cũng không thấy bóng dáng hắn, còn không phải bởi vì mỗi ngày chạy đến Nguyệt Hoa phường, thật khiến cho người ta tức giận! Tối hôm qua hắn không trở về, khẳng định là ngủ trong êm ái trắng đêm không về, thật sự không cam lòng".
Nghe như thế, trái tim Mộ Dung Tử như chìm xuống, ngực như bị một tảng đá đè nặng, nàng im lặng rời đi, cỡi ngựa đi thẳng đến Nguyệt Hoa phường.
Đèn mới lên rực rỡ, trước cửa thanh lâu rất đông khách, nhất là số một, số hai của Nguyệt Hoa phường, có đóa xinh đẹp Minh Nguyệt này, khách các nơi càng đổ xô đến, đông như trẩy hội.
Bọn công tử chờ gặp mặt Minh Nguyệt, tất cả cùng vươn cổ chờ đợi, hy vọng may mắn có thể đi vào Minh Nguyệt Lâu, cùng kiều nữ bí mật gặp mặt một lần.
Tuy nói có tiền là đại gia, có vàng, bạc là con rễ, nhưng nếu đối phương là nữ khách, liền được đắn đo, cân nhắc.
"Ai da, ….. vị cô nương này, ngươi không thể xông loạn vào!". Tú bà Từ Quý Nương Nguyệt Hoa phường vội vàng ngăn cản Mộ Dung Tử xông tới. "Nơi này là nơi nam nhân đến, ngươi là tiểu thư khuê các, không thể tới nha".
Mộ Dung Tử lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Quý Nương."Ta đến tìm một người".
"Ngươi muốn tìm ai a?"
"Trộm Sói".
Vẻ mặt Từ Quý Nương tỉnh ngộ."Té ra là muốn tìm sói gia, ai nha, sói gia không có tới nha".
Mộ Dung Tử lạnh lùng liếc nàng ta một cái. "Ta biết hắn ở chỗ Minh Nguyệt". Lời này vừa nói ra, mọi người ồ lên! Phải biết rằng ngay cả quan lớn quý hiển đều khó được gặp mặt Minh Nguyệt, nếu Trộm Sói thực ở Minh Nguyệt Lâu, mọi người đúng là hết sức không phục, còn có thể lớn tiếng kháng nghị a.
Từ quý nương cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngoài mặt giả bộ bị oan uổng.
"Cái kia càng không thể có, Minh Nguyệt chúng ta chọn người gặp mặt, thực nghiêm ngặt thế nào, ngay cả Huyện đại nhân muốn gặp mặt Minh Nguyệt một lần cũng không dễ dàng, cô nương đừng nói lung tung nha, muốn tìm người mời đi nơi khác, chúng ta còn muốn buôn bán".
Mộ Dung Tử rất hiểu, Từ Quý Nương là người như thế, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, đương nhiên sẽ không đem tình hình thực tế nói cho nàng biết, vì thế nàng liền sửa miệng.
"Tốt, ta muốn gặp Minh Nguyệt".
"Muốn gặp Minh Nguyệt? Kia càng không thể, ngươi nhìn chúng ta này, tất cả công tử, đại gia đều muốn gặp Minh Nguyệt, Minh Nguyệt không phải muốn gặp là được nha, chiếu theo trình tự đến".
Mộ Dung Tử từ tay áo, lấy ra một thỏi vàng. "Như vậy có đủ hay không?"
"Ai nha cô nương, đây không phải là vấn đề có đủ hay không, từng đại gia này đều có thể đưa ra vàng".
Các nam nhân khác cũng liên tục gật đầu, đúng vậy, đúng vậy, muốn vàng có vàng, muốn người có người, lúc này đang thi đấu, so sức chịu đựng, nghị lực và vận may.
Mộ Dung Tử thu lại thỏi vàng, lãnh đạm nói: "Được rồi, ta đi".
Nàng xoay người giống như phải rời khỏi, phía sau, Từ Quý Nương lúc này mới vụng trộm nhẹ nhàng thở ra. Mộ Dung Tử chính là đi tới cửa lớn, đột nhiên nhẹ nhàng nhảy lên, lướt qua người Từ Quý Nương và những người liên can tạo thành bức tường người, trực tiếp nhảy tới trên bậc thang lầu hai, Từ Quý Nương sợ tới mức lại lần nữa thét chói tai.
"Mau ngăn nàng lại, ngăn nàng lại!"
Bọn người hộ viện Nguyệt Hoa phường, có ý đồ cản nàng lại, nhưng vừa tiến lên đã bị Mộ Dung Tử đánh bay trở về, làm bọn hộ viện ở phía sau đang tiến lên giống như quân bài ngã chổng vó.
Nàng bắt lấy một thanh lâu cô nương, lạnh giọng hỏi: "Minh Nguyệt Lâu ở đâu?"
"Ta không biết a!" Tiểu cô nương sợ tới mức run giọng liên tục.
Nàng run tay một cái, thân kiếm ra khỏi vỏ một đoạn, ánh sáng thân kiếm lóe lên làm cô nương kia sợ tới mức hít vào một hơi lạnh.
"Nói mau!"
Cô nương vội vàng dùng tay chỉ vào phía sau. "Chỗ đó, có một thông đạo, đi qua cái cầu chính là. . . . . ."
Mộ Dung Tử lập tức buông nàng ra, nhắm hướng cô nương kia nói, chạy đi.
Xem tiếp: Chương 9 .4