Trộm Sói Chương 4 .2
Chương trước: Chương 4 .1
Nữ nhân này thần thái trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng mặc trang phục bó sát người, mất đi vẻ nhu mì của một nữ nhân nhưng ngược lại nhìn bề ngoài có phần trầm tĩnh, nếu không phải là người quen biết nàng, tuyệt nhiên sẽ không ai nghĩ tới Mộ Dung Tử trước mặt và người đã lẻn vào sơn trại bọn thổ phỉ vô cùng nhát gan Tử Y chính là cùng một người.
Ôn sư gia cười nói: "Mộ Dung cô nương vất vả rồi, hiện giờ, thổ phỉ huyện Liễu Bình đã bị bắt giam vào đại lao, không thể bỏ qua công lao của cô nương".
"Cám ơn Sư gia khen ngợi, Mộ Dung Tử tới thỉnh tội".
Lời này, làm cho sư gia ngoài ý muốn, tò mò hỏi: "Cô nương có tội gì?"
Mộ Dung Tử liếc mắt nhìn về phía Tuần phủ đại nhân, tầm mắt liền rũ xuống, cúi đầu áy náy.
"Trộm Sói đã trốn thoát".
Trong sổ ghi chép số người chết và sổ ghi chép người sống, cũng không nhìn thấy tên Trộm Sói, trong lòng Tuần phủ đại nhân liền cảm thấy khó chịu.
Mặc dù ai cũng đều cảm thụ được, đại nhân đối việc Trộm Sói trốn thoát rất không vui.
Vì tiêu diệt một bọn giặc cướp Thạch Bưu này, Hạng Thiếu Hoài đã phái người điều tra nghe ngóng, bày ra bố cục, bí mật tiến hành kế hoạch tiêu diệt, mục đích quan trọng nhất đó là bắt tên Trộm Sói giảo hoạt.
"Thuộc hạ hành sự bất lực, xin đại nhân giáng tội". Mộ Dung Tử quỳ một gối xuống, tự xin xử phạt. Trong phòng, bầu không khí thoáng chốc nặng nề, dù sao lúc này cũng phải có người làm dịu bầu không khí ngột ngạt một chút, hắn chính là Ôn sư gia rồi.
"Hạ quan chúc mừng đại nhân". Sư gia chấp tay vái chào thật sâu.
Tuần phủ đại nhân quét ánh mắt sắc bén nhìn về phía gương mặt đang cười hi hi.
"Con cá lớn nhất chưa bắt được, có gì mà đáng vui mừng?"
Đối mặt đại nhân ánh mắt chất vấn, Ôn sư gia không chút hoang mang trả lời: "Con cá này chưa bắt được, ắt cũng không phải là hạng người hời hợt, điều này càng chứng minh ánh mắt đại nhân rất chuẩn xác, cho nên hạ quan mới chúc mừng đại nhân. Nếu con cá dễ mắc câu như vậy, chắc hẳn đại nhân cũng mất đi cái thú câu cá rồi”.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đại nhân, sư gia trước sau vẫn thoải mái chống đỡ, nụ cười trên mặt cũng không giảm đi.
Lời này của Quân sư, thật ra Hạng Thiếu Hoài có một chút nghi ngờ trong lòng, tuy rằng hận chưa bắt được Trộm Sói, nhưng càng làm tăng thêm quyết tâm hàng phục hắn để thu dùng.
Ánh mắt lướt nhanh về phía người đang quỳ trên mặt đất, Mộ Dung Tử chờ thỉnh tội.
"Đứng lên đi".
"Vâng . . . . .".
Nàng đứng lên, vẫn cung kính cúi đầu, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng không dao động.
"Mộ Dung".
"Có thuộc hạ".
"Ngươi lẻn vào sơn trại mấy ngày này, có thể tra ra được Trộm Sói có nhược điểm gì?"
"Bẩm đại nhân, nam nhân này không có nhược điểm".
"À?" Tuần phủ đại nhân trầm giọng ra lệnh: "Nói nghe một chút".
Mộ Dung Tử suy nghĩ xong bẩm báo: "Theo thuộc hạ quan sát, Trộm Sói bản tính cuồng dã, không khống chế được, thủ đoạn độc ác, lại can đảm cẩn trọng, không thích nữ sắc, đối với nữ nhân và nam nhân giống nhau, hạ thủ không lưu tình, hắn so với Thạch Bưu càng khó đối phó hơn".
Mộ Dung Tử đem chuyện mình lẻn vào sơn trại chứng kiến tai nghe mắt thấy trong lúc ở chung với Trộm Sói, tường thuật một lần.
Sau khi mọi người nghe xong, Tuần phủ đại nhân mày kiếm nhíu lại. " Con sói này, đúng là khó có thể thuần phục?"
"Theo như thuộc hạ thấy, con sói này trời sanh tính gian xảo, cao ngạo cuồng vọng, tuyệt đối không để cho người khác định đoạt, thuộc hạ tận mắt thấy, hắn đối đồng bạn không chút nào nương tay, đối Thạch lão đại cũng như vậy".
Hộ vệ Vinh Ứng một bên lo lắng nói: "Đại nhân, cứ như vậy xem ra, cho dù Trộm Sói nguyện ý quy hàng, không khác dẫn sói vào nhà, xin đại nhân cân nhắc".
Tuần phủ đại nhân trầm ngâm một lát, nhìn phía bên sư gia, trong con ngươi đen hiện lên một tia sáng.
Tất cả mọi người đều nhíu mày, chỉ có mỗi sư gia vẫn vẻ mặt tươi cười, người này quanh năm suốt tháng đều là cười hi hi, có đôi khi, hắn cũng rất muốn nhìn xem bộ dáng khóc của hắn. "Sư gia thấy thế nào?"
Bị điểm danh, Ôn tử nhẹ nhàng phe phẩy quạt lông. "Cách nhìn của Hạ quan và hai vị bất đồng, hạ quan cho rằng, là người đều có nhược điểm".
Con ngươi của Tuần phủ đại nhân lấp lánh ánh sáng, hỏi lại một câu. "Nếu là sói thì sao?"
Ai chà chà, trong lời nói có sơ hở, mùi vị có chút khiêu khích, có thể thấy được Tuần phủ đại nhân thật sự rất không vui vẻ. Ha ha ha.
Xem tiếp: Chương 4 .3