21 Diệp toan bỏ chạy nhưng thật không may, cô ta đã giật được vạt áo của Diệp và giữ cô. - Ta chỉ nhờ cô một lát thôi, thông cảm cho ta. - Gì cơ?“Cô ta không giống những con yêu quái vừa nãy, không, cô ta không có ác ý.
22 Mỹ nữ thoáng nét kinh ngạc. Cô ta rút tay về, đồng thời phá toàn bộ băng trên người Hồ Hiên. Con cáo trắng như bông với những chiếc đuôi to dài ngã lăn ra đất.
23 “Bùa của Pháp sư là bùa thiêng trừ tà diệt yêu nên mới dễ dàng phá kết giới của Tự Nhân. Ra vậy. Mình nghe cái tên Xử Nữ hình như là tên một chòm sao trong cung Hoàng Đạo mà.
24 Ban đầu Diệp và Tự Nhân thường xuyên vào phòng Hồ Hiên trông nom hắn, nhưng dần dần Xử Nữ đã thay thế vị trí ấy. Xử Nữ đã phải đảm bảo trên dưới hai chục lần với Tự Nhân rằng: không làm gì có hại tới Hồ Hiên, chỉ yên lặng ngồi bên trông nom hắn.
25 Nghe tiếng Diệp, Tự Nhân nhíu mày uể oải ngồi dậy, dụi dụi hai con mắt. - Em về đấy à. Chắc tại tôi buồn ngủ quá nên ngủ gục luôn ấy mà. Tự Nhân cười hiền, hình như hắn có chuyện gì vui vẻ lắm.
26 - Chúng ta sắp đi cứu em trai Xử Nữ chưa? - Hồ Hiên ho nhẹ, cố kiếm chuyện để che giấu sự xấu hổ. - Anh biết chuyện của Xử Nữ à? – Diệp ngạc nhiên. - Lúc tôi tỉnh cô ấy có kể cho tôi nghe và cầu xin chúng ta lên đường luôn để cứu em trai cô ấy.
27 Không rõ Diệp đã ngủ bao lâu, cô hầu như không còn khái niệm thời gian nữa. Nghe xung quanh có tiếng ồn ào, Diệp mở mắt. Bốn người đang ngồi trong một tiệm nhỏ.
28 Nhóm bốn người đi suốt bốn tiếng không nghỉ ngơi, Xử Nữ sốt ruột nên không còn tâm trí để bản thân mệt mỏi, Diệp cảm nhận được sự khẩn trương và gấp gáp trong mỗi biểu hiện và lời nói của cô ấy.
29 - Tự Nhân, mau qua cứu Thiên Yết. Tự Nhân nghe Xử Nữ gọi mà miễn cưỡng buông Diệp, hắn lại gần Thiên Yết đang nằm trên mặt đất và xem xét. Hai cánh tay Thiên Yết bị thâm đen do nhiễm độc, mà còn là loại cực độc.
30 Nhìn biểu hiện của Diệp, Tự Nhân cũng đoán được hắn hỏi câu ấy là dư thừa, nhưng hắn vẫn không ngờ được Diệp xuyên qua chín tầng mây mà có thể hít thở bình thường.
31 Tự Nhân hiên ngang dẫm lên hàng rào sắt vào trong vườn bắt đầu công việc tìm kiếm. Diệp ngó nghiêng, không tìm mau rồi đi, thế nào Hoa Hoa Đại Tiên cũng mò tới đòi “công lý” cho khu vườn của mình.
32 Hoa Hoa Đại Tiên thân khoác trang phục vải mỏng màu vàng, quần lụa trắng, phong cách “mát mẻ” nhìn xuyên thấu cơ thể, cầm trên tay một cây trượng làm bằng gỗ thô, có hai ba cọng lá xanh phe phất.
33 Hoa Hoa bị Diệp mắng lại vừa tức vừa đỏ mặt. Hắn mất tập trung bị Tự Nhân sượt kiếm chém đứt đuôi tóc. - Tóc của ta!- Thì vẫn là tóc của ngươi!Tự Nhân luôn bình tĩnh và chính xác trong từng đường kiếm, Diệp nhận ra Hoa Hoa nóng tính và rất dễ bị động bởi bên ngoài.
34 Tự Nhân lấy ra mấy nhánh Du Tiên Thảo, vò nát và đắp lên miệng vết thương trên tay Thiên Yết. Thằng nhóc tóc đỏ rực Thiên Yết trông tướng mạo khôi ngô tuấn tú, mái tóc và đôi lông mày rậm màu đỏ của nó có phần cho người ta cảm giác về một kẻ ương bướng và hung dữ, ngay cả khi đang bị trọng thương sắc da có phần nhợt nhạt nhưng nó vẫn tỏa ra một loại khí nóng bức người.
35 - Mỹ nhân có nhầm không, Xà Vương là một vị đại tiên chính trực nhân từ, hắn thường rong chơi ở trần gian cả mấy trăm năm qua, nghe đồn còn có vợ con ở dưới trần gian đó! Làm sao có chuyện Xà Vương Đại Tiên lại tới giải thoát cho Quỷ Vương lên Trần gian giết chóc!- Ta không rõ hắn là đại tiên chính trực nhân từ thế nào, tôi chỉ tin những gì mắt thấy tai nghe.
36 Một lúc, Xử Nữ vì quá sốt ruột lại có linh cảm chẳng lành nên đã tự nhủ “sẽ chỉ rời cửa Động quỷ mình đang trông nom một lúc thôi”. Lâu nay chưa thấy xuất hiện yêu ma tới công kích cửa Động quỷ, nay lại có kẻ tới làm càn ở chỗ Thiên Yết, xét cho cùng, Xử Nữ vẫn không thể bình thản mà đứng ở đây được.
37 Thân ảnh Xà vương chớp mắt đã biến mất, không gian rơi vào yên tĩnh sau màn khói lửa gươm đao. Xử Nữ xem xét vết thương của Thiên Yết nhưng nó lạnh lùng gạt tay cô, dựng cây giáo lên và bắt đầu tăng linh lực vào phong ấn.
38 Diệp vào trong nhà, hơi ngạc nhiên khi phát hiện mới có thêm một căn phòng nhỏ tách biệt với gian chính – nơi Tự Nhân, Hồ Hiên và Thiên Yết sẽ ngủ. Đặc biệt, chiếc giường của Tự Nhân được kê gần cửa phòng nhất.
39 Sáng hôm sau, có tiếng chim hót líu lo vang khắp bốn phía, những tia nắng sớm len lỏi qua chiếc rèm vải, những làn gió nhẹ mang theo mùi thơm cỏ cây vào luồng không khí trong lành.
40 Có tiếng động sột soạt từ lùm cây cách hai người một đoạn không xa, Diệp hướng mắt về lùm cây theo dõi. Tự Nhân đang thi triển pháp trận cũng thu tay về, khuôn mặt của hắn lạnh lùng, không cần nhìn cũng đã đoán được kẻ kia là ai.