21 Nằm nghỉ ở nhà một ngày, Lâm Yến rốt cuộc lấy lại bình tĩnh, không còn kích động như hôm trước nữa. lúc này mới gọi điện thoại cho Lý Tuệ, nhưng lại không có người nhận máy, Lâm Yến vừa mới đi ra cửa chính của cư xá, liền gặp một cô gái có vẻ như là sinh viên, đang phát phiếu giảm giá khi tới khu du lịch suối nước nóng Phát Khải Nhạc, trước kia Lâm Yến nghe người ta nói tới nơi này rất tốt cho sức khỏe, nhịn không được muốn đi giải tỏa căng thẳng một chút, vừa tắm suối nước nóng vừa được được mát xa toàn thân, lập tức đem hết mệt mỏi trong thân thể cô xả ra ngoài, cô gái xoa bóp đỡ cô đến phòng nghỉ ngơi, cô ngủ qua đêm ngay tại đó, giấc ngủ sâu, không mộng mị, ngày hôm sau tỉnh lại cảm thấy cả người tinh thần sảng khoái, ăn sáng xong, cô lên xe trở về xưởng.
22 Chín giờ sáng ngày hôm sau, bên ngoài cửa hàng tổng hợp đã đầy ắp người, anh trai của Lý Tuệ chỉ là một trưởng ban nho nhỏ, không thể so sánh năng lực của anh với nhiều người có chức vụ cao hơn được, bỗng nhiên được mời làm quản lý trong cửa hàng, Minh Huệ bỗng cảm thấy hơi khẩn trương, may mà Lâm Yến đặt cọc tiền trước một ngày, không thì bốn gian hàng này chắc chắn cô sẽ không mua được.
23 Lâm Yến vừa mới dùng xong điểm tâm, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô vội chạy ra mở cửa, vừa nói: “Lý Tuệ, sao hôm nay chị đến sớm thế?” Cửa mở ra lại là cha mẹ cô.
24 “Cha, cha thấy em trai con, mấy đứa nó có tiền đồ không?”“Chuyện này còn phải hỏi à, ngoài thằng hai có chút phóng đãng ra những đứa khác cũng giỏi lắm đấy!”Lâm mẹ không vui trợn mắt nhìn Lâm Yến một cái.
25 Chuyện là mấy ngày nay Lý Tuệ đều cầm thẻ căn cước( sổ tiết kiệm) theo, Vương Minh Lợi không có cách nào giấu đi rồi nói dối chị là mất giấy tờ để tự mình đi nhận tiền, cũng có lẽ là bạn học của gã ở ngân hàng đã nói chuyện Lý Tuệ rút tiền ra với gã, gã không thể thực hiện được quỷ kế như đời trước, nên mở cửa hàng riêng chắc là biện pháp khác của gã.
26 Đến khi mặt trời ngả về phía tây, bọn họ mới đi đến trụ sở của công trường, có mấy dãy phòng đơn sơ, ở xung quanh có treo bảng giám sát. "Em với Bình Bình đến ở phòng làm việc, anh cùng tiểu Tường ở trong ký túc.
27 Lâm Yến mang theo hai đứa nhỏ trở về đến thành phố Y đã là nửa đêm, chăm sóc bọn chúng rửa mặt rồi mới mệt mỏi ngã xuống giường. Ngày hôm sau ngủ thẳng đến hơn mười giờ mới dậy, cô nhẹ nhàng đi một vòng trên lầu, trong phòng hai đứa nhỏ còn yên tĩnh không một tiếng động.
28 Trải qua điều tra, tòa án rất nhanh lại mở phiên tòa một lần nữa, Lâm Yến thản nhiên ra làm chứng, cô cho Lý Tuệ vay tiền, Lý Tuệ nói là để cho chồng mở cửa hàng y dược.
29 “Em sẽ đi xem xét một chút, cửa sau Huệ Thương gần trường học, muốn bán chăn, ga trải giường cũng phải qua giờ cao điểm, sau này em sẽ phát triển theo hướng này.
30 Ngày thứ hai vẫn không lạc quan, chỗ Lý Tuệ có người đặt tiền mua ghế salon, hơn nữa còn bán đi tấm vải đầu tiên, cũng lời được hai mươi đồng, không khác Lâm Yến lắm, mặc dù tâm tình hai người không tốt, nhưng Lan Hương cổ vũ hai cô, nói kiên trì chính là thắng lợi, các cô cũng cảm thấy dù gì cũng còn tốt hơn không có thu vào một phân tiền nào, an ủi lẫn nhau, tâm tình so với hôm trước còn tốt hơn một chút.
31 Lan Hương sắp xếp làm liên tục mấy ngày, Lâm Yến nhân cơ hội đi một chuyến đến nhà em gái chồng, mẹ chồng gọi điện thoại nói Ngọc Lương mang thai, cô mua chút đồ bổ dưỡng đem qua.
32 Gọi điện thoại cho cô của Trương Khắc Mạnh ở trên trấn, nhờ bà chuyển tin về nhà nói hai người ở Tỉnh Y vài ngày. Trương Khắc Mạnh ở chỗ đó cường độ học tập rất lớn, hơn nữa anh ta vừa bắt đầu tay chân luống cuống chưa hòa nhập với môi trường, một tuần sau mới đi ra được sang gặp Lâm Hoan.
33 Lại qua một tuần, lại xách theo một túi trái cây, làm Lâm Yến thấy lạ, người em trai này vậy mà biết xách lễ vật đi lại nhà. Ánh mắt anh tìm kiếm khắp phòng: “Lan Hương không có đến sao?”“Trương Siêu Anh nói mẹ cô ấy bị bệnh, phải ở nhà chăm sóc, người già lớn tuổi không giống chúng ta trẻ tuổi, vài ngày là tốt lên thôi.
34 Trong mắt bà Dương chợt lóe tinh quang, không hề mang dáng vẻ lạnh lùng trừng mắt nữa. “Anh cả, tiểu Mẫn bị thương thật sao? Sao anh không nói sớm, chữa bệnh cho thằng bé mới quan trọng.
35 Cách ngày kết hôn của Lâm Giai Bình chỉ còn bốn ngày, Lâm Yến chăm lo tiệc kết hôn, tìm người dẫn chương trình, còn mua bánh kẹo cưới, giúp đỡ Lan Hương thu dọn phòng cưới, tâm tình khẩn trương chờ đợi ngày đó.
36 Lâm Giai Hào bình thường đều ở trước mặt chị em diễu võ dương oai, nhất là năm ngoái, dựa vào mình là Phó quản lý công nhân, mua một diện tích lớn trong phòng ở nhân viên một trăm hai mươi mét vuông, mùa xuân năm nay dọn nhà, vợ anh không cho anh mời người nhà qua, lần này vốn muốn mượn hôn lễ của thằng hai mà khoe khoang thật nhiều, không ngờ đến chị gái vậy mà ở biệt thự nhỏ, so với nhà anh cấp bậc lớn hơn, hơn nữa trang trí cũng rất có phong cách, đồ vật trong nhà được chạm trổ cũng rất tinh tế.
37 Sau khi ăn no, tiễn khách đi, trái tim Lâm Yến vừa thở phào nhẹ nhõm thì mệt mỏi như thủy triều ập đến. Cửa hàng cô đóng cửa liên tục những ngày qua, buôn bán tự nhiên không tốt, vỗn định sau khi thằng hai kết hôn, chuyên chú kinh doanh, xế chiều cô muốn đi cửa hàng xem một chút, nhân tiện tránh mặt cha mẹ,cô hi vọng lần này để cha mẹ đi nhà thằng lớn một chuyến.
38 “Lâm Yến, ô ô, Bình Bình bị bệnh, hôm nay té xỉu trên lớp. ”“Sao? Con bé thế nào?” Lâm Yến giật nảy người. “Ô ô, đều tại chị, không chú ý đến Bình Bình.
39 Xuân Bảo đã hai sáu chưa gả cho người là vì không thể làm việc nhà nông khiến người ta ghét bỏ. Cô là con gái ở trong núi, làm sao có thể có khả năng quyết định, bình thường phụ nữ kiếm tiền đều có chút khó khăn, đừng nói chi là cô, đàn ông con trai bình thường người nào lại nguyện ý cưới người như cô đây? Chính cô vừa không muốn gả người tàn tật, vừa không muốn gả cho loại đàn ông hai mặt, vì vậy liền thành gái lỡ thì.
40