21 Kinh cức điểu cũng không phải ma sủng mạnh mẽ gì, nhưng lại là một loài vật hi hữu và thần kỳ nhất trong tự nhiên. Có người nói, kinh cức điểu từ sau khi rời tổ thì sẽ bắt đầu bay lượn không ngừng, mãi đến khi nó tìm được một bụi gai thích hợp thì mới dừng lại, dùng thân thể nhỏ bé xinh xắn mà đâm vào đám gai sắc nhọn nhất, mặc kệ bản thân đang chảy máu, dùng tính mạng để hót lên một bài ca duy nhất trong đời.
22 "Làm sao vậy? Ngươi còn có việc?" Gia Cát Minh Nguyệt vươn tay xòe bàn tay ra. Kinh cức điểu không hề sợ hãi, đáp xuống lòng bàn tay của nàng, líu ríu kêu to không ngừng, thanh âm dễ nghe êm tai, cái đầu nhỏ cũng theo tiếng kêu gật gù liên tục, sau đó bay vọt lên, hướng về phía sâu trong sơn mạch bay một đoạn ngắn, sau đó lại bay trở về ngậm lấy quần áo của Gia Cát Minh Nguyệt giật vài cái, lại nhằm vào phương hướng kia phi một đoạn ngắn, rồi lại trở về.
23 Gia Cát Minh Nguyệt toàn thân đau nhức vô cùng, cả người co quắp trên mặt đất. "Chủ nhân, ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng có chết nha! Nhiều năm như vậy mới có người triệu hoán ta đi ra.
24 Sắc trời đã dần dần tối, Gia Cát Minh Nguyệt nhìn y phục đỏ sậm trên người mình, bất đắc dĩ cười cười, nàng cũng không có mang theo quần áo dư thừa. Bộ dạng như vậy trở về bị người khác nhìn thấy nhất định sẽ gây chú ý, may mà bây giờ sắc trời đã tối lại, lúc trở về thành hẳn là đã tối đen, không sợ bị người khác thấy.
25 Lâm Ngữ Hàn hình như gặp chuyện phiền phức? Gia Cát Minh Nguyệt trốn ở phía sau gốc cây, quan sát mọi chuyện. Lâm Ngữ Hàn rốt cuộc là ai, những hắc y nhân bịt mặt này tại sao phải lấy mạng của hắn? Nhưng mà tình huống này, nàng nên cứu hay không cứu đây nhỉ?Lâm Ngữ Hàn mặc dù biết thu mua lòng người, cười có vẻ chuyên nghiệp không thật lòng, nhưng từ đầu đến cuối người này cũng không khiến cho Gia Cát Minh Nguyệt cảm thấy chán ghét.
26 Hắc y nhân cầm đầu rùng mình một cái, chợt thấy không đúng, cũng đã muộn rồi. Sau lưng cực kỳ đau nhức làm ắt hắn tối sầm lại, hắn cố hết sức xoay người, lại phát hiện phía đằng sau, thuộc hạ của hắn toàn bộ đều ngã trên mặt đất, không còn hơi thở.
27 Lăng Phi Dương dùng một chiêu đã đỡ được kiếm của người bịt mặt kia, ngoái đầu nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, lộ ra nụ cười: "Gia Cát tiểu thư. " Ánh trăng làm cho toàn thân Lăng Phi Dương như được dát lên một tầng hào quang màu trắng bạc, dung nhan tuyệt mỹ của hắn tựa hồ là ảo mộng, có một sự mê hoặc không nói nên lời, khiến người ta rung động.
28 "Đây là dược thủy nhanh nhẹn, đây là dược thủy lực lượng, dược thủy lực lượng bản tăng cường này thì không nên tùy tiện sử dụng, nếu như tùy tiện sử dụng, hậu quả các ngươi biết rồi đấy.
29 "Xem ra người đuổi giết La Kiêu đã tìm đến. " Gia Cát Minh Nguyệt cắn môi nói ra. "La Kiêu? !" Lăng Phi Dương kinh ngạc nhìn Gia Cát Minh Nguyệt, vừa tiến vào thung lũng nhỏ, hắn còn cảm thấy ở đây có một cái động khác, cho nên quay trở ra quan sát.
30 Nghe thấy chú ngữ triệu hoán của Gia Cát Minh Nguyệt và Mặc Sĩ Thần, thiết dực lôi ưng cũng hiểu rõ bọn hắn đang làm cái gì, giống như hoàn toàn điên cuồng, công kích về phía mấy người, thậm chí cũng không thèm sợ hãi trường kiếm của Lăng Phi Dương giống như vừa nãy nữa, liều lĩnh dùng đôi cánh sắt của bản thân để chống cự lại.
31 Gia Cát Minh Nguyệt bán dược thủy, gây ra chuyện mà chính nàng cũng không ngờ tới. Chuyện là như thế này, có người tuyên bố một nhiệm vụ trả thù lao rất cao.
32 Editor : bạn Diễm luôn quên ghi tên"Ngươi tới làm cái gì?" Gia Cát Minh Nguyệt tức giận hỏi. Người đứng ở ngoài cửa gọi là Viên Đức Hậu, là người nhà mẹ đẻ của chủ mẫu Gia Cát gia, vẫn luôn đi theo sắp xếp chu đáo mọi thứ cho Gia Cát gia chủ mẫu Viên Thục Tuệ.
33 Gia Cát Minh Nguyệt ở cửa học viện gặp mặt Mặc Sĩ Thần, Tiết Tử Hạo, sau đó ba người vừa nói chuyện phiếm vừa đi về phía phòng học của lớp Cao cấp. "Phi Dương đâu rồi?" Mặc Sĩ Thần mở miệng hỏi.
34 Đối với loại chuyện như thế này, đế quốc mặc dù không có văn bản quy định rõ ràng, nhưng thái độ cũng là luôn luôn ủng hộ, những đệ tử có thể thông qua việc khiêu chiến đệ tử của học viện khác mà trở nên nổi danh, sau này không những được học viện coi trọng và ưu đãi, mà còn được quân đội chính quy của đế quốc chú ý, tốt nghiệp xong tương lai liền trở nên tươi sáng, cho nên những trao đổi sinh may mắn được đưa đến học viện khác bồi dưỡng, đối với việc khiêu chiến này càng làm càng không biết mệt, ở các học viện loại hoạt động không chính thức này cũng càng thêm sôi nổi.
35 Tước La đột nhiên vung kiếm, phát lực bức người đang đối chiến với mình phải lui xuống lôi đài, giơ kiếm hướng về phía mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đang định rời đi, hét lớn lên tiếng: "Tên Mập, ngươi đi lên! Có bản lĩnh ngươi đi lên!"Tất cả các học viên của học viện Bạch Vũ đều đồng loạt nhìn theo ánh mắt Tước La.
36 Gia Cát Minh Nguyệt không hề nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhớ kỹ chú ngữ. Giờ phút này ở dưới lôi đài, Bách Lý đang nhìn Tước La đầy hâm mộ, hắn biết rõ, thực lực mà Tước La thể hiện ra nãy giờ cũng không phải thực lực thật sự của nàng, mà đến từ huyết mạch Hồng Hoang ở bên trong cơ thể.
37 Mọi người căng thẳng hết sức, trong khi đó Gia Cát Minh Nguyệt vẫn bình tĩnh như cũ giơ đùi gà trong tay lên chậm rãi nói: "Cự Phong, giải quyết nhanh lên một chút, sau khi xong, ta mời ngươi ăn đùi gà.
38 Mặc Sĩ Thần mời khách, đương nhiên phải gọi cả Lăng Phi Dương nữa. Nhờ người của tiệm cơm đi mời Lăng Phi Dương xong, một nhóm ba người đi lên lầu hai đặt một phòng riêng rộng rãi.
39 Thủ vệ lập tức thay đổi sắc mặt, làm thủ vệ ở nơi giao dịch, người đến từ nơi trời nam đất bắc hắn đã gặp nhiều rồi. Vừa rồi hắn nói với tiểu cô nương kia như vậy, mà giờ thiếu nữ trước mặt lại hỏi câu này, sao hắn có thể không rõ thiếu nữ này muốn nhằm vào hắn.
40 "Gia Cát tiểu thư, xin chào, Lăng thiếu gia cũng ở đây sao, thật là trùng hợp. " Lâm Ngữ Hàn mỉm cười chào hỏi, "Ta có thể đi vào không? Gia Cát tiểu thư.