21
Edit: Phương Vũ LustLeviathan
Cổ Thần Hoán dìu Thời Thiên lên lầu, nhưng khi đến nơi cậu lại do dự không lập tức mở cửa, bởi cậu không muốn cho Cổ Thần Hoán vào, tuy hiện tại hắn là ân nhân đã cứu mạng cậu.
22
"Nhà em sắp bị hoa anh tặng lấp đầy rồi. " Thời Thiên khẽ cười tiếp nhận bó tulip Cổ Thần Hoán tặng, nhìn bó hoa tươi trong ngực, cậu nhăn mi nói đùa,"Liên tục hai mươi mấy ngày, mỗi ngày một bó hoa, anh không còn ý tưởng nào khác sao?"
"Tôi ở phương diện này không có thiên phú gì.
23 Thời Thiên mới đặt chân ra khỏi cửa liền nhìn thấy Nguyên Hiên, Nguyên Hiên hiển nhiên là tới nơi này tìm Thời Thiên, hắn cầm trong tay một tờ giấy ghi địa chỉ đứng dưới lầu nhìn trái ngó phải, thì thầm trong miệng không biết có phải chỗ này hay không.
24 Thời Thiên chọn ăn trưa ở một quán cơm gia đình gần đó, một phần cơm cùng ít đồ ăn chay. Món ăn vừa được bưng lên, Thời Thiên mới ăn được hai miếng, cánh cửa tiệm cơm đột ngột bị kéo mở truyền ra tiếng rít ken két.
25
Edit: Phương Vũ LustLeviathan
Do Nguyên Hiên đột nhiên xuất hiện, Thời Thiên không thể làm gì khác hơn là dời lịch chuyển nhà sang ngày thứ hai, cậu biết nếu không mau thoát khỏi Nguyên Hiên phiền toái này, Cổ Thần Hoán cũng sẽ bị hắn quấy rầy.
26 Cổ Thần Hoán không phải không thừa nhận, Thời Thiên bốn năm trước tuy kiêu căng vô tình, được nuông chiều từ bé, cuộc sống đầy đủ nhưng lại không hề nông cạn ngu ngốc, có lẽ Thời Thiên không giống những thiếu gia nhà giàu khác là ở chỗ cậu có thể dễ dàng khống chế tâm tình của chính mình, cho dù trái tim vỡ vụn trước mắt bao người, cậu vẫn có thể tươi cười rời sân, ngụy trang của cậu che mắt được tất cả.
27
Edit: Phương Vũ LustLeviathan
"Nguyên Hiên, cậu rốt cuộc bị làm sao vậy? Trở về gần một tháng, cả ngày phơi ra cái mặt trương thối đó, cậu cũng không ngại mệt.
28
"Nghị lực của anh cũng thật khiến tôi giật mình a. " Thời Thiên nhìn Nguyên Hiên khoan thai đứng trước cửa, hai tay vòng trước ngực tức giận mắng, "Sáng tới tìm một chuyến, trưa một chuyến, tối cũng mò đến đây, tôi bị anh quấn đến nhà cũng không cách nào chuyển, anh còn muốn thế nào nữa?"
Thời Thiên đã triệt để hết cách với Nguyên Hiên, kế hoạch chuyển nhà vì Nguyên Hiên một ngày lui tới không dưới hai lần mà liên tục phải dời lại, Thời Thiên không muốn kéo Cổ Thần Hoán vào chuyện này, đành phải nói với hắn khi nào đính hôn xong mới chuyển đến cũng không muộn.
29
Edit: Phương Vũ LustLeviathan
Tiến vào tòa bảo thự đã từng thuộc về mình, Thời Thiên trong lòng có chút phiền muộn, ký ức về cuộc sống tốt đẹp ở đây qua bốn năm đã dần phai nhạt, khi lại một lần nữa bước vào nơi vàng ngọc tràn đầy quý khí, trong tim sinh ra nỗi đau mê man, đột nhiên không còn nhận rõ khoảng thời gian tươi đẹp được nâng niu trong lòng bàn tay là mộng, hay là bốn năm chịu đủ các loại ủy khuất thống khổ là mộng, nói chung, đều hư huyễn như nhau.
30 Dư Thặng vừa vào đại sảnh đã thấy Cổ Thần Hoán, hắn đang ôm eo Thời Thiên, đầu hai người dựa vào nhau rất gần, từ ngoài nhìn vào vô cùng ám muội, tựa hồ đang nói gì đó rất vui vẻ, trên mặt luôn luôn phảng phất ý cười.
31
Khi Cổ Thần Hoán quay lại đại sảnh, Thời Thiên rất nhanh đã kết thúc cuộc trò chuyện với Dư Thặng, cậu khoát tay hắn, hai người tự nhiên đi lên lầu.
Dư Thặng âm thầm siết chặt nắm tay, không ngừng nhủ thầm trong lòng không thể gấp, bởi vì qua đêm nay, nam nhân này sẽ chẳng là cái thá gì! Chỉ có thể mặc y đòi lại tất cả nhục nhã cùng thù hận năm đó! Về phía Thần ca, anh ấy hẳn sẽ không luyến tiếc một người thấy mẹ mình chết mà không cứu.
32 Bãi cỏ trước bảo thự được đám người hầu dốc lòng bố trí vô cùng tinh xảo, thảm đỏ kéo dài từ cửa chính uốn lượn như rồng, các tân khách âu phục giày da dẫn theo bạn nhảy trang điểm xinh đẹp đạp thanh bước tới, bốn phía là tháp rượu champagne, hoa tươi rực rỡ, đèn đóm sáng trưng khảm nạm khắp nơi như một bầu trời đêm đầy sao, phóng tầm mắt nhìn, cực hạn xa hoa.
33
Edit: Phương Vũ LustLeviathan
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Thời Thiên bước nhanh về phía Cổ Thần Hoán, càng lúc càng nhanh. Càng tới gần thân hình cao lớn của Cổ Thần Hoán, tâm trạng hỗn loạn do vừa mới bị mọi người sỉ nhục của Thời Thiên dần bình tĩnh trở lại.
34 Cổ Thần Hoán ung dung đứng giữa đám khách, một tay ôn nhu ôm Dư Thặng, một tay tao nhã nâng ly rượu, trên mặt là nụ cười lãnh đạm nhàn nhạt, chỉ có đôi mắt tối đen là vẫn giữ nguyên cỗ âm lãnh không đổi.
35
~Bốn năm trước, Nhật Bản ~
Chiếc xe tư nhân sang trọng chậm rãi tiến tới gần trang viên chiếm gần hết diện tích mặt đất. Trong xe là Thời Thiên mặc một bộ lễ phục đen xa xỉ, gương mặt tuấn mỹ mang theo vài phần mỏi mệt, tư thái tùy ý ngồi trên ghế lái phụ, khuỷu tay tựa trên cửa kính xe, chống cằm, mắt nhìn về phía ngọn cờ hùng vĩ được cắm ở một nơi nổi bật, khóe môi khinh thường vung lên.
36
Tại sao lại lựa chọn tin tưởng? Tại sao chỉ trong vòng một tháng liền đối với Cổ Thần Hoán mất đi toàn bộ phòng thủ? Thời Thiên không nghĩ ra, cũng nghĩ không thông, cậu rõ ràng so với bất luận người nào còn cẩn thận hơn, tại sao lại ngu xuẩn vướng vào cái bẫy rõ ràng như vậy?
Giờ thì yêu thương đã bị Cổ Thần Hoán mạnh mẽ giẫm đạp.
37
Edit: Phương Vũ LustLeviathan
Trên đường trở về, Thời Thiên không nói một câu, chỉ nhẹ tựa đầu lên cửa kính xe, tựa như đang ngủ. Nguyên Hiên cầm chắc vô lăng, thỉnh thoảng nhìn trộm Thời Thiên qua kính chiếu hậu.
38 Thời Thiên mất cả buổi sáng mới dọn xong căn phòng thảm không nỡ nhìn của mình. Kỳ thật cũng không tính là dọn dẹp, bởi vì đa số mọi thứ đều bị ném hỏng, cho nên Thời Thiên chỉ có thể vứt đi toàn bộ.
39
Edit: Phương Vũ LustLeviathan
Thân phận đã bị Cổ Thần Hoán dùng thủ đoạn lôi ra ánh sáng, Thời Thiên suy đoán nếu giờ cậu đụng phải cừu gia của cha mình trước kia, nhẹ thì mắng chửi nhục nhã, nặng thì đánh một trận, thậm chí đánh chết cũng có thể.
40 Thời Thiên phong khinh vân đạm nói một câu đã làm sắc mặt Cổ Thần Hoán thay đổi, hắn nhớ đến sau khi buổi tiệc kết thúc, chính mình quả thực không đem lệ phí di chuyển trả cho Thời Thiên, dù sao dưới tình huống đó, hắn sớm đã quên mất thỏa thuận giữa hai người.