41 Kết quả cuối cùng, tất cả mọi người đều ở lại khách điếm Lâm Nhân. Tuy khách điếm Lâm Nhân là khách điếm duy nhất ở trấn Lâm Nhân nhưng bình thường cũng không có nhiều người ở lại, vì trấn Lâm Nhân ở nơi hẻo lánh, ngày thường người qua đường rất ít, nên người ở lại cũng không quá nhiều.
42 “Lãnh cô nương…” Sư Hồi Tuyết nhíu mày, như không hiểu tại sao Lãnh Cầm lại nói như vậy. Lãnh Cầm đương nhiên không cho hắn cơ hội giả ngu, đột nhiên nhào tới ôm chầm lấy hắn, giọng nói run rẩy nói: “Huynh thành như thế này còn tưởng rằng ta không nhìn ra cái gì sao?”“Lãnh cô nương.
43 Sau đêm gặp lại, Lãnh Cầm rốt cuộc đã hoàn thành tâm nguyện ba năm qua, nói ra những lời trong lòng mình với Phương Tiểu An. Từ lúc đầu có chút kháng cự, đến sau cùng bất đắc dĩ, Sư Hồi Tuyết rốt cuộc tới bên cạnh Lãnh Cầm.
44 Mãi tới ngày trước ngày ước định của Hạ Hoàn Nguyệt, Lãnh Cầm cảm thấy những ngày qua giống như trong mộng cảnh. Ba năm, Lãnh Cầm luôn luôn hối hận lúc trước mình không thể giữ Phương Tiểu An lại.
45 Cho dù không mong muốn nhưng ngày quyết chiến vấn đến. Lãnh Cầm dậy rất sớm, mặc y phục đầy đủ rồi tới gõ cửa phòng Sư Hồi Tuyết. Nàng giơ tay muốn gõ cửa nhưng do dự một lát lại không hề động.
46 Ở trên lầu Sư Hồi Tuyết và Lãnh Cầm còn đang nói chuyện thì dưới lầu mọi người đã vô cùng căng thẳng. Ý của Hạ Hoàn Nguyệt trong thư là ngày hôm nay sẽ đi tới khách điếm Lâm Nhân, quyết một trận tử chiến với mọi người.
47 “Tốt tốt. ” Hạ Hoàn Nguyệt hơi gật đầu, trên mặt nở nụ cười không ai hiểu nổi. Tất cả mọi người đều biết, trận đấu này chính là quyết chiến. Tính tình Hạ Hoàn Nguyệt cao ngạo vô cùng, sở dĩ tự mình tới chính là tin tưởng tuyệt đối vào thân thủ của mình, tin tưởng một mình mình có thể đối phó với mọi người ở đây.
48 Tình cảnh ngày hôm đó Lãnh Cầm suốt đời khó quên, thế nên thật lâu về sau nàng lúc nào cũng nhớ ngày hôm đó. Ngày đó nàng chạy ra ngoài khách điếm Lâm Nhân đã nhìn thấy Hạ Hoàn Nguyệt đứng yên trên đường lớn, cả con đường lớn im ắng chỉ nghe thấy tiếng gió thổi - -trước ngày hôm nay Du Tú đã biết chuyện của Hạ Hoàn Nguyệt, vì tránh Hạ Hoàn Nguyệt gây thương tổn đến người vô tội nên hắn đã sớm ra lệnh ọi người tránh xa khách điếm này.
49 Lãnh Cầm chưa từng nghĩ có một ngày Hạ Hoán Vân sẽ rời khỏi khách điếm. Ngày đó Hạ Hoán Vân rời khỏi trấn Lâm Nhân không lâu bên ngoài đã truyền tin tức, nói giáo chủ Ma giáo Hạ Hoàn Nguyệt mang theo người Ma giáo rút khỏi Trung Nguyên.