Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Trạch Thiên Ký Quyển 2 - Chương 282-2: Cho Dù Gặp Lại Cũng Không Thấy Nhau (p1)

Chương trước: Quyển 2 - Chương 282-1: Cho Dù Gặp Lại Cũng Không Thấy Nhau (p1)



- Ngươi làm sao lại ở cùng một chỗ với nữ nhân kia?

Nàng nhìn bụi cỏ lau đối diện rừng cây, có chút không vui nhướng mày, nghĩ:

- Trần Trường Sinh, cái tên ngu ngốc này, nàng đáp ứng ngươi cái gì? Nữ nhân nhân loại làm sao có thể tin tưởng?

Đối với nàng mà nói, nhân loại lưu lại cho nàng trí nhớ thê thảm nhất, ngoại trừ Vương Chi Sách đã sớm biến mất thì đó chính là người phụ nữ Thiên Hải Thánh Hậu này.

Từ Hữu Dung rất giống Thiên Hải Thánh Hậu lúc còn trẻ, hơn nữa Trần Trường Sinh cũng đã nói qua chuyện hôn ước kia, cho nên nàng lại càng có cảm giác mâu thuẫn với Từ Hữu Dung, không có bất kỳ ấn tượng tốt nào.

Nàng nhìn thấy hình ảnh đêm qua Từ Hữu Dung cứu Trần Trường Sinh, sau đó tìm ở Chu Viên rất lâu, rốt cục tìm được hai người này, không ngờ lại thấy Từ Hữu Dung rời khỏi.

Đây càng khiến nàng thêm ác cảm với Từ Hữu Dung.

Theo nàng, đêm qua Thiên Hải gia sở dĩ bất chấp cũng muốn cứu Trần Trường Sinh, là vì lúc đó Ma tộc ở bên nhìn, mà hiện tại Từ Hữu Dung lại để Trần Trường Sinh ở lại chỗ này chờ chết, là vì không có ai nhìn. Sở dĩ như vậy là bởi vì Từ Hữu Dung vô cùng coi trọng thanh danh của mình, thậm chí còn nặng hơn cả sinh tử của người khác.

Nữ nhân như vậy thật sự rất lãnh khốc, dối trá và đáng sợ.

Nàng nhớ tới là thư Trần Trường Sinh đã nói qua với mình ở trong huyệt động dưới nền đất, nhớ tới bốn chữ kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toát ra vẻ ghét cay ghét đắng.

Để Trần Trường Sinh ở lại trong mảnh cỏ lau, tự mình rời đi, để hắn bất lực nằm chờ chết, đây là điều nàng nói tự giải quyết ổn thỏa trong thư sao?

Nàng không có bất kỳ hảo cảm nào đối với nhân loại ngoại trừ Trần Trường Sinh, cho nên hiện tại nàng có chút tức giận, hơn nữa nàng cũng đặt quá nhiều tâm huyết lên người Trần Trường Sinh, nàng không thể cho phép Trần Trường Sinh cứ như vậy chết đi, nếu không tâm huyết của nàng sẽ uông phí, cho nên việc đầu tiên nàng cần làm lúc này là để Trần Trường Sinh sống sót.

Như thế nào mới chữa khỏi tổn thương trong thân thể này?

Nàng nghĩ tới một loại phương pháp, lúc này giữa mi tâm toát ra chút ý tức oán hận, nốt ruồi đỏ sẫm càng thêm sáng ngời.

- Nhớ kĩ, ngươi lại nợ ta một cái mạng.

Nàng nhìn Trần Trường Sinh đang hôn mê, oán hận nói.

Nói xong câu đó nàng liền cúi người ôm lấy Trần Trường Sinh, rúc vào trong ngực của hắn, sau đó hóa thành một đoàn ánh sáng màu đen tiến vào trong thân thể của hắn.

Một đạo khí tức chí hàn tới tận cùng từ trong lồng ngực của Trần Trường Sinh phóng ra, sau đó dần dần kiềm chế ở trong cơ thể của hắn.

Mặt ngoài phủ tạng của Trần Trường Sinh có rất nhiều miệng vết thương rất nhỏ đang không ngừng đổ máu, bị đạo khí tức chí hàn này ngưng lại làm máu dần dần dừng, đồng thời máu của hắn cũng lưu động và hô hấp cũng bắt đầu trở nên chậm lại.

Bên trong bụi cỏ lau là nước, mặt ngoài ngưng một tầng băng sương mỏng manh.

Giữa đôi lông mày của Trần Trường Sinh cũng ngưng ra một đạo băng sương.

Đồng thời trên tay của hắn cũng xuất hiện một khối Ngọc Như Ý.

Một lát sau tiếng nước ào ào vang lên.

Từ Hữu Dung từ trong rừng cây đi ra, màng theo quần áo đi trở về tới bên trong bụi lau sậy, nhưng lại không biết nàng mới làm gì.

Nhìn băng sương ngưng tụ trên lông mày Trần Trường Sinh, cảm thụ được hoàn cảnh hơi lạnh hơn lúc trước, nàng khẽ nhíu mày, cảm thấy dường như đã xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng bốn phía bụi cỏ lau rõ ràng là không có cái gì.

Nàng lấy Mệnh Tinh Bàn ra, ngón tay vô tình gảy vài cái ở phía trên.

Mệnh Tinh Bàn không hề đưa ra cái gì, đường cong cực kỳ hỗn độn giống như bầu trời đêm không sao ở Chu Viên, cái gì cũng không thể nhìn rõ.

Thương thế của nàng quá nặng, không có biện pháp qua về Lâm Viên chỗ những người tu hành kia tụ tập, như vậy tiếp theo nên chạy đi đâu?

Nàng đưa tay bắt lấy thắt lưng của Trần Trường Sinh đi tới bờ bên kia, giống như mang theo một gánh nặng.

Bởi vì vóc dáng nàng không được cao khiến mặt Trần Trường Sinh thỉnh thoảng bị ngâm nước, tạo ra một chút bọt nước ở trong bụi cỏ lau, đánh thức đám cá.

Người này mỗi ngày ăn gì vậy, nhìn không mập mà sao lại nặng như vậy?

Nàng nghĩ như vậy.

Nắng sớm mờ mờ chiếu lên hồ nước bên cạnh thảo nguyên, khúc xạ ra ánh sáng mờ nhạc. Nam Khách đứng ở cạnh bờ nước, vẻ mặt hờ hững nhìn về phía trước, nâng tay phải lên liền có nước trong đưa lên, đem thuốc đổ vào trong môi. Sau khi hai thị nữ hầu hạ nàng uống thuốc xong liền đưa khăn mặt ướt hầu hạ nàng rửa mặt, một lát sau tinh thần của nàng khôi phục một chút liền đưa tay nhẹ nhàng quơ quơ trước mặt.

Tuy rằng khắp nơi đều là đồng cỏ và nước, nhưng Chu Viên lại không có quá nhiều ruồi muỗi, động tác của nàng không phải xua đuổi cái gì mà là tạo ra một mảnh địa đồ màu đen, khi bản địa đồ màu đen kia xuất hiện liền có hình dáng đại khái của bản đồ Chu Viên, còn có mấy quang điểm lúc sáng lúc tối, những mệnh đèn màu đen là nơi chỉ rõ địch nhân cho bọn nàng.

Có hai ngọn mệnh đèn ở trong thảo nguyên, lúc đông lúc tây, chỉ trong giây lát đã đi ra bên ngoài hơn mười dặm, giống như bị lực lượng nào đó quấy nhiễu nên không thể xác định vị trí, kia hẳn là Chiết Tụ và Thất Gian, bọn họ đã ở sâu trong thảo nguyên, theo lý mà nói không thể có khả năng tiếp tục còn sống, cho nên Nam Khách cũng không lo lắng, tầm mắt liền nhìn chăm chú lên trên hai ngọn mệnh đèn khác.

Hai ngọn mệnh đèn kia chính là Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh, vô cùng bắt mắt trên bản địa đồ màu đen, vị trí ở bên cạnh thảo nguyên, còn cách chỗ Lâm Viên người tu hành nhân loại tụ tập rất xa, hơn nữa cũng có một đoạn thời gian rất dài không hề di chuyển, cái này dường như cho thấy hai người này đã vô lực chạy trốn tiếp, hẳn là nàng sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ quân sư áo bào đen giao phó.

Lão già đánh đàn chẳng biết đi vào nơi đây từ lúc nào và họi hợp với chủ tớ ba người Nam Khách, nhìn mệnh ngọn đèn sáng trên tấm địa đồ, hắn không hề tự tin thong dong giống như Nam Khách mà lại có chút bận tâm:

- Bản thân Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh đều bị trọng thương, hẳn là không thể đi trở về Lâm Viên kia, nhưng…. Vẫn còn có một ít người tu hành nhân loại ẩn nấp ở sơn dã Chu Viên, hơn nữa những người kia phần lớn đều là Thông U Cảnh đỉnh cao, nếu Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh trong quá trình lẩn trốn gặp được những người này thì phải làm sao?

Áo bào đen tự mình định ra âm mưu này, lợi dụng hoàn toàn điều kiện đặc thù và địa lý hoàn cảnh của Chu Viên, hiểu rất rõ về lòng tham của người tu hành nhân loại đối với của cải và công pháp, có thể nói là nắm giữ hoàn mỹ tâm người, cho nên cao thủ Ma tộc ẩn vào Chu Viên chỉ có mấy người liền đủ để khiến toàn bộ Chu Viên bị hỗn loạn, nếu không phải Từ Hữu Dung và Trần Trường Sinh nói không chừng lúc này Chu Viên đã sớm biến thành Tu La, vấn đề là ở chỗ hiện tại người tu hành nhân loại đã nhận thấy được âm mưu của Ma tộc, đại đa số mọi người tụ tập lại với nhau, nếu tiến vào tác chiến chính diện, thực lực của cao thủ Ma tộc có mạnh mẽ thế nào cũng không phải là đối thủ của mấy trăm người tu hành nhân loại.

Loading...

Xem tiếp: Quyển 2 - Chương 283: Vẻ Mặt Tóc Mai Đều Như Sương

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

[TFBoys] The Secrect Of Life

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50


Duy Ngã Độc Tiên

Thể loại: Huyền Huyễn, Tiên Hiệp

Số chương: 65


Hùng Miêu Viên Viên

Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn

Số chương: 15


Con Vợ Hâm Lắm Chiêu

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 32


Cô nàng sư tử

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 42