41
“Trở về hiện thực chỉ có một cách, đó chính là…”
“Trưởng quan? Trưởng quan?”
Sở Phong hồi phục tinh thần lại, trước mắt là khuôn mặt phóng đại của Thành Tường, thanh niên cầm theo hành lý của anh, cười hàm hậu nói, “Thủ tục xuất viện đã làm xong rồi, chúng ta đi thôi.
42
Sở Phong bị một trận chuông báo thức reo chói tai đánh thức.
Mí mắt mỏng manh chuyển động vài lần, mi mắt màu đen chậm rãi kéo lên, trước mắt xuất hiện trần nhà trắng như tuyết, đèn tường hình tròn, cùng với tủ quần áo màu xám đậm trong góc… Đây là…
Sở Phong trong nháy mắt hoàn toàn tỉnh hẳn, anh đột nhiên ngồi dậy, ngắm nhìn dụng cụ trang trí xung quanh phòng.
43 “Carol, ba giờ chiều nay tôi sẽ đi họp với NX. Trong lúc đó thì mấy tài liệu khẩn cấp cô giúp tôi xử lý một chút nhé, nếu mà yêu cầu ký tên thì chờ tôi trở về rồi nói tiếp.
44
“Sở Phong, tiệc rượu kết thúc rồi. ” Đồng nghiệp Tiểu Trương đẩy một cái vào vai tên say khướt nằm gục trên bàn, “Anh có muốn ngồi xe em về — —“ Lời của cậu đột nhiên hơi ngừng lại, kinh ngạc nhìn người xuất hiện trước mắt, “Ninh tổng, ngài còn chưa đi sao?”
Ninh Viễn Chi gật gật đầu, liếc mắt nhìn cái tay đang khoát lên vai Sở Phong kia, cười nói, “Để tôi đưa Sở quản lý về, đúng lúc cũng muốn nói chuyện với anh ấy vài câu.
45
“Sở công? Đây là tư liệu mà anh cần…”
Sở Phong giật mình hồi thần lại, nhận một xấp tài liệu dày được trợ lý đưa tới, nhanh chóng xem vài tờ, sau đó nhìn cô gật đầu, “Rất tốt, cô đi đi.
46 Ninh Viễn Chi cười khẽ một tiếng, đang muốn nói tiếp, thì cửa phòng truyền tới tiễng gõ. Phục vụ đưa đồ ăn tới, mỉm cười đặt từng món ăn lên bàn của hai người.
47 Ninh Viễn Chi kinh ngạc nhìn khuôn mặt Sở Phong đang cách hắn rất gần, lông mi dày đặc mà thẳng tắp của nam nhân hơi mấp máy, hơi thở ấm áp phà vào mặt hắn, nhiệt độ kia giống như đã lan tràn tới nơi sâu thẳm trong trái tim hắn.
48
Vào lúc này Ninh Viễn Chi tất nhiên không thể nói là không làm rồi.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất lấy ra bao cao su và thuốc bôi trơn mới tinh từ tủ đầu giường, dưới ánh mắt hứng thú của Sở Phong, đổ chút thuốc bôi trơn lên tay, thử đi vào bên trong anh.
49
L. D?
Sở Phong lục lọi trong đầu để nhớ ra trước đây anh có từng có nhân duyên gì với cái tên này không, nhưng phát hiện không có bất cứ người nào có tên như thế này cả.
50
Trong phòng nghỉ của nhân viên.
“Nói đi, tới NX làm gì?” Ninh Viễn Chi ôm cánh tay, vẻ mặt khó coi, nói.
“Ninh tổng, ngày đầu tiên nhận chức mà đã nghiêm khắc với người mới như vậy rồi, truyền ra ngoài thì không hay lắm nhỉ?” Lâm Đông hai tay cắm ở trong túi, tư thế tùy ý mà lười nhác.
51
“Đang nhìn cái gì thế?” Lâm Đông tò mò tiến tới.
Sở Phong liền lật lại mặt của điện thoại, đặt ở trên bàn, như không có chuyện gì hết mà nói, “Không có gì.
52 Lời thổ lộ tới quá mức đột ngột, Sở Phong nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo. Trung học à, vào lúc đó anh vẫn còn là một thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành, thẳng đến mức không thể thẳng hơn, đánh nhau tán gái, hút thuốc say rượu, nói chung không phải là một học sinh ngoan ngoãn gì, thành tích của anh trước sau luôn ổn định ở mười vị trí đứng đầu của lớp, giáo viên chủ nhiệm muốn bắt anh cũng chẳng có cách nào, chỉ cần anh không làm gì trái pháp luật, thì phần lớn đều sẽ mở một mắt nhắm một mắt.
53
Cuộc sống cứ như nước chảy mà lặng lẽ trôi qua.
Trong nháy mắt, Ninh Viễn Chi cùng anh đã sống chung với nhau được một tháng rồi. Trong vòng một tháng này, Sở Phong đối với những hành động công khai ám chỉ của Lâm Đông đều hờ hững không quan tâm, khiến cho trái tim thủy tinh của người nào đó bị thương không nhẹ chút nào, sau đó la hét bảo phải về Mỹ chữa trị.
54
“Anh có biết vì sao tôi lại vào NX không?”
Sở Phong nhìn cái ly thủy tinh trên bàn, nhíu mày. Anh mơ hồ đã đoán ra đáp án.
“Tôi rất có hứng thú với trò chơi kia của NX, đương nhiên là, sau khi gặp người chơi trong game đó thì càng hứng thú hơn.