21
“Thái — — Bệ hạ, ngài sao lại đến đây ?” Trầm Mộ Nhiên kinh ngạc khi thấy Lăng Phỉ xuất hiện trong phủ của cậu.
Từ lần trước, ở trong Thái Hòa điện, sau khi cuộc nói chuyện của hai ngươi tan rã trong không vui, thì ngoại trừ làm theo phép triệu kiến, Lăng Phỉ cũng không âm thầm đi tìm cậu nữa.
22 Ăn dấm chua em gái mày á ! Sở Phong trở mình, đưa lưng về phía Lăng Phỉ, đêm chăn kéo trùm lên đầu, như là con rùa núp mình trong mai mà trốn tránh khỏi tầm mắt của Lăng Phỉ.
23
Sở Phong bị một trận chấn động làm cho tỉnh lại.
Anh mở mắt ra, hoàn toàn không nhìn thấy rõ mọi vật xung quanh, giọng nữ máy móc quen thuộc liền vang lên trong đầu.
24
“Tiểu Uyên. ” Dung Tình gọi thanh niên đang muốn đi lên lầu kia, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, “Ít nhất cùng phải chào hỏi khách một chút chứ. ”
Minh Uyên nghe nói như vậy, bước chân dừng lại một chút, hắn xoay người, nhanh chân bước tới trước mặt hai người, mắt phượng thâm thúy mà nhìn Sở Phong, ngữ khí khó phân biệt vui giận, “Anh, theo tôi lên lầu.
25
What the fuXX?? Câu nói vân đạm phong kinh này quả thực nha là sấm sét vang nổ bên tai Sở Phong, mặc dù biết hai người sắp thành thông gia, nhưng anh vừa mới về thủ đô, ở nhà cũng chỉ mới một đêm thôi, loại nhịp điệu này có phải là quá nhanh rồi không?
*vân đạm phong khinh: không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
26
Sở Phong liếc nhìn phù hiệu trung úy trên vai Lâm Đông, anh theo lễ tiết mà nắm lại tay cậu, “Xin chào, Lâm trung úy. ”
“Trung tá là lần đầu tới phân khu C3 đi, có muốn tôi dẫn anh đi dạo xung quanh không ?”
Sở Phong luôn cảm thấy nụ cười của cậu ta không thuần lương như vẻ bề ngoài, lúc này anh cũng không muốn từ chối, âm thanh không vui của Minh Uyên từ phía sau truyền tới.
27 Rượu đỏ luôn luôn là thứ mà Minh Uyên thích nhất, mà rượu đỏ ở A Á Tinh thuộc loại rượu nổi danh của cả dải ngân hà. Sở Phong dùng cái này để mê hoặc không thể nói là không hấp dẫn, Minh Uyên trầm ngâm vài giây, tầm mắt từ sách điện tử chuyển sang thẻ vàng trên bàn.
28
“Không thể là tôi sao ?” Lâm Đông nhìn anh trừng mắt, cười đến thiên chân vô tà. Cậu cúi người, ở bên tai Sở Phong mà nhẹ nhàng nói, “Anh cũng là một trong những người chơi… Đúng không ?”
Người chơi ? Sở Phong từ say rượu hoàn toàn tỉnh hẳn, anh nhìn Lâm Đông như nhìn thấy ma, nói chuyện cũng không lưu loát nữa, “Lẽ nào cậu, cậu cũng vậy…”
Lâm Đông gật gật đầu, hai tay vẫn cứ như cũ, rất không thành thật mà mò lên lồng ngực của Sở Phong.
29 Minh Uyên nhìn một vòng quanh căn phòng đang sáng ngời, không có bất kì thân ảnh nào khác. Hắn nhíu nhíu mày lại, đi tới trước giường, tầm mắt tận lực né tránh bộ vị nào đó của nam nhân, cúi người thô bạo vỗ vỗ mặt anh.
30
Minh Uyên nghe được âm thanh khàn khàn nỉ non kia, cả người đều cứng đờ.
Minh Phỉ ? Đây là tên của ai… Hay là do hắn tự sinh ra ảo giác ?
“Ừm… Sao lại không động vậy…” Lông mày Sở Phong nhíu lại, nhẹ thở gấp rồi uốn éo eo.
31 “A…” Lúc Sở Phong tỉnh lại thì huyệt thái dương vẫn còn mờ mờ đau, anh nhìn xung quanh một vòng, phát hiện mình thế mà đã về Minh gia, cùng lúc đó, ký ức tối hôm qua toàn bồ ập về.
32 Nhiệm vụ cái gì thế này ! Sở Phong nhìn màn hình điện tử hiện lên 20 trang tài liệu, phía trên là tư liệu của tất cả các binh lính bộ đội tác chiến của quân bộ, binh lính của quân đoàn Tường Vi tất nhiên cũng được bao gồm trong đó.
33
“Làm sao có khả năng!” Sở Phong theo bản năng mà phản bác lại, nhưng trong ánh mắt lại rõ ràng lộ ra mộ tia không xác định.
Lâm Đông tỉ mỉ nhìn kỹ vẻ mặt của anh, không biết là nhìn ra cái gì, cậu khẽ cười một tiếng, trở tay lại nắm lấy cái tay đang nắm vạt áo cậu của Sở Phong, bên trong giọng nói còn mang theo mấy phần mê người.
34 Lúc Minh Uyên từ phân khu quân đội về nhà, thì ngoài ý muốn không thấy thân ảnh Sở Phong đâu cả. Hắn nhíu nhíu mày, đang muốn lên lầu, Dung Tình không biết từ đâu xuất hiện, kinh ngạc gọi hắn lại.
35
Minh Uyên không nói lời nào, sắc mặt ám trầm mà siết chặt hộp quà trong tay, quay người đi ra ngoài.
“Minh Uyên…” Trực giác Sở Phong báo không ổn, đẩy ra người máy mỹ nam trên người, vội vội vàng vàng đuổi theo.
36
“Tôi quả thực gì hả?” Sở Phong dù bận mà vẫn ung dung nhìn hắn, trong mắt hiện lên ý cười, “Lần trước không phải là vừa gặp đã nhào tới sao. Sao hôm nay lại thẹn thùng vậy à?”
Cảnh tượng hai người tứ chi quấn quýt rõ ràng ấy dường như vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua, tuy rằng Minh Uyên cực lực đè nén, nhưng sau một lúc nghĩ tới hắn đêm đó đâm rút trong dũng đạo ấm áp căng mịn của Sở Phong, thân thể hắn lên nhịn không được mà nóng lên.
37
Một tháng sau.
Căn cứ không quân của đế quốc Ai Nhĩ Pháp Tinh.
Một thanh niên có da dẻ hơi ngăm đen, mang kính bảo vệ mắt trên mặt, mặc đồ quân trang, vẻ mặt lười nhác từ trong buồng lái đi ra, không khí khô nóng cực kỳ, anh chỉ dừng lại sau hai bước đi, cả người đều là mồ hôi.
38
“Minh thiếu tá, hoan nghênh các anh đến với trại quân sự ở biên giới tinh. Tôi là đoàn trưởng, họ Lý. ”
“Lý đoàn trưởng, anh khỏe. ” Minh Uyên đưa tay ra, mỉm cười với nam tử có khuôn mặt đôn hậu trước mặt, người đó cũng đưa tay ra bắt lại.
39
Phòng chỉ huy an tĩnh đến đáng sợ.
Ánh mắt mọi người đều tập hợp nơi bị bốc cháy trên chính giữa màn hình lớn, sau khi Sở Phong lái chiến hạm bị công kích lần thứ nhất, không tới hai giây sau, liền bị một chiến hạm khác bắn pháo trúng.
40
Bị tiếng nhắc nhở chói tai làm cho kinh sợ, mi mắt Sở Phong không tự chủ được run rẩy, hô hấp có chút hỗn loạn.
Anh ở thế giới này diễn theo nội dung vở kịch thì thoải mái hơn ở hai thế giới trước rất nhiều, hơn nữa tuyến thời gian ở đây cũng dài hơn, dài đến nổi làm cho anh suýt chút nữa thì đã quên bản thân mình chỉ là một người chơi trò chơi.