21 Sở Ngự Bắc nhíu mày, lời của nhóc con này nói không nhiều hơn bình thường, tấm thân nhỏ nhưng ôn nhu dựa vào bờ vai của cô, tâm trạng có chút ngẩn ngơ
“cô làm tôi xấu mặt rồi”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, nghe không ra được tâm tình lúc này.
22 Sở Ngự Bắc kêu Thiệu Nhiên giúp Lộ Tình Không băng bó lại một lần nữa, cũng sắp xếp cho một vệ sĩ ở bên trong trông coi.
Lúc Tần Hãn tiến đi vào, Sở Ngự Bắc đang đứng lặng ở bên cửa sổ, đầu ngón tay có vài chấm đỏ ẩn hiện, nhè nhẹ sương trắng vây quanh anh, thoàn thân toát lên vẻ thần bí, không thể với tới.
23 Không biết Thiệu Nhiên cho Tình Không dùng thuốc đặc biệt gì, ngày hôm sau thức dậy, cô liền cảm giác cả người khoẻ hơn nhiều, chuẩn bị xuống giường hoạt động gân cốt một chút.
24 “Tiểu Thất mỗi ngày đều ở nhà, dì chuẩn bị đủ đồ ăn 7 ngày. ” Sở Ngự Bắc ưu nhã mà ăn luôn mẩu bánh mì kẹp cuối cùng, thong thả ung dung nói.
Lộ Tình Không hít sâu một hơi, sợ hãi phía sau con ngươi mang theo vài phần nhu nhược, thanh âm đều là mảnh mai, “Tôi muốn về nhà, anh phái người đưa tôi trở về đi.
25 Lộ Tình Không trợn tròn mắt, kinh ngạc đối diện với ánh mắt của Sở Ngự Bắc, giọt nước từ trên tóc ngắn của người đàn ông theo gương mặt rơi xuống cổ, tầm mắt cô nhìn theo giọt nước chảy qua khuôn ngực to lớn, cơ bụng sáu múi dõ dàng, đi xuống nữa là rừng rậm đen như mực, xuống chút nữa……
Lộ Tình Không trợn mắt há mồm, cuối cùng phản ứng lại chính mình đang xem cái gì, tay nhỏ che miệng lại, tầm mắt trở lên nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của Sở Ngự Bắc.
26 Sở Ngự Bắc ánh mắt nheo lại, nhìn theo cô gái chạy trối chết kia, ngón cái cọ qua cánh môi, vươn đầu lưỡi liếm liếm nơi vừa mới chạm qua gương mặt của cô gái, ánh mắt thâm trầm.
27 Sở Ngự Bắc nghiêng đầu, ánh nắng chiếu vào dung nhan, phản chiếu thần sắc rực rỡ, mang vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Lộ Tình Không thần sắc ngẩn ngơ, véo véo đùi mình mới có thể ổn định.
28 Lộ Viễn Kiều đi vào thư phòng, câu đầu tiên liền hỏi, “Có phải có tin tức của Tình Không rồi không? Nó bây giờ ở đâu? Tình hình thế nào rồi?”
Mấy ngày nay ông cơ hồ tìm Lộ Tình Không khắp nơi,bạn cùng học,nơi làm việc,những nơi cô có thể đi, liền một chút tin tức đều không có.
29 Cô ghét nhất là loại cỏ dại này, lửa thiêu không tàn, gió xuân thổi lại nảy sinh.
Quan trọng là Sở Vân Triết, dường như là tình cảm của anh ta đối với cô chưa tắt hẳn, trước kia là bởi vì đại vị của họ khác biệt cách xa nhau, hiện tại Lộ Tình Không lấy thân phận này mà ở đó, khó tránh khỏi sự cố không hay.
30 Hơn nữa cái bộ mặt bình thường đều lạnh như tảng băng ấy,khuôn mặt làm cho người khác không thể yêu thương nổi, lại mang bộ dạng như đang được thưởng thức kịch hay vậy, thật làm cho người khác kinh hãi mà.
31 Lão Lộ luôn là như thế, lúc nào cũng nhìn Lộ Tinh Không Bằng ánh mắt ấm áp, còn nhớ khi cô còn nhỏ, mỗi khi được nghỉ học về nhà, cô luôn luôn nhìn thấy bộ dạng này của Lão Lộ.
32 Buổi chiều Lộ Tinh Không liền trở về trường, cô không muốn đi khỏi Bắc Thần Quốc, cũng không biết nên đối diện thế nào với Lão Lộ.
Vậy nên liền về trường học cho yên tĩnh.
33 Lộ Tinh Không liếc anh ta một cái, tỏ vẻ nhạt nhẽo nói: “ cho qua đi. ”
Đầu cũng không thèm quay qua nhìn anh ta rồi cứ thế bỏ đi.
Sở Vân Triết quay người định đuổi theo, Nhưng cánh tay lại bị Lộ Phồn Tinh kéo lại.
34 Sở Vân Triết cảm thấy, nếu như lúc đầu co khuất phục mềm mỏng một chút, cầu xin anh, tình huống giữa họ bây giờ sẽ khác hoàn toàn, anh ta sẽ không đồng ý kết hôn cùng Lộ Phồn Tinh nữa, đợi đến khi thân phận tiểu thư nhà họ Lộ của cô được khôi phục, cũng coi như anh ta cầu được ước thấy rồi.
35 Lộ Tình Không cười lạnh, con gái nhà họ Lộ cũng thật vội vàng, ai cũng vừa mới thành niên đã đính hôn, nếu cô nhớ không lầm, cô chỉ sinh trước Lộ Phồn Tinh đúng một tháng, năm nay cô cũng vừa tròn 18 tuổi.
36 Lộ Tình Không ngả người xuống ghế, nhắm mắt, không thèm quan tâm đến cô ta nữa.
Rốt cuộc ai mới là âm hồn bất tán đây?
Lộ Phồn Tinh vô cùng ghét cái thái độ khinh thường này của cô, người trước người sau, cô đều không nể mặt cô ta.
37 Lộ Phồn Tinh ngã xuống nền đất lần thứ hai, ngay sau đó “A……”lên một tiếng, sợ tới mức hôn mê bất tỉnh.
Sự việc xảy ra
quá nhanh, Lộ Tình Không bị con mèo đột nhiên xuất hiện vừa rồi doạ sợ đến mức chân mềm nhũn, nuốt nước miếng cái ực, còn đâu Lộ Phồn Tinh khí thế bừng bừng ban nãy?
“Tiểu Thất…… Tiểu Thất, sao ngươi lại xuất hiện ở đây”.
38 “Tiểu Thất …… Tiểu Thất …… chủ nhân của ngươi có nhà không?”
Lộ Tình Không cũng mặc kệ nó có thể nghe hiểu được hay không, trước tiên vẫn nên chào hỏi nó một tiếng, tránh việc bị nó ngộ thương.
39 Sở Ngự Bắc nghe xong,đầu mày nhíu chặt lại.
Anh ta nhìn cái biểu cảm của Lộ Tình Không một cách sợ sệt, không biết là bởi vì nghe được câu chuyện như vậy, hay là bởi vì cô lại có thể chỉ vì một chuyện như bậy mà đến tìm anh
“Vào trong rồi nói.
40 Đến lúc này cô thật sự muốn hỏi xem anh ta có đồng ý giúp cô hay không.
Sở Ngự Bắc châm một điếu thuốc, bỏ tập tài liệu ở trong tay xuống, nhìn đồng hồ, đã hơn nửa tiếng trôi qua, nhưng không hề thấy Lộ Tình Không đi lên.