1 Editor: May
“Cầu anh… Cứu em”
“Không phải em… Thật sự không phải em…”
Trên mặt biển yên tĩnh là từng tiếng cầu cứu của cô gái, ở trên mặt biển vốn là yên tĩnh trống trải đặc biệt chọc tai.
2 Editor: May
Nhưng, giờ phút này cô mới phát hiện, anh là Diêm Vương, Diêm Vương vô tình vô ý!
Những tiểu tâm tư đơn thuần kia của cô ở trong mắt anh, đã sớm biến thành thủ đoạn đê tiện thập ác không thể tha.
3 Editor: May
Hắc ám vô tận vây quanh toàn thân cô,
“Khụ -”
Đầu Đường Tâm Niệm đột nhiên lộ ra mặt nước, không khí mới mẻ nháy mắt tiến vào miệng mũi cô, làm cô thở hổn hển một hơi,
Tê dại, chết đều không thể để cô chết một lần, quá khó tiếp thu rồi.
4 Editor: May
"Nói cho cô biết, cô vẫn làm tôi cảm thấy ghê tởm!”.
Đường Tâm Niệm chớp chớp mắt, đảo qua bốn phía, mới thấy rõ cảnh tượng chung quanh, xác định vị trí của bọn họ.
5 Editor: May
Cô nhu cầu cấp bách muốn tìm một cái gương nhìn xem hiện tại rốt cuộc khuôn mặt nhỏ mỹ mạo như hoa của cô là bộ dáng gì!”.
Tần Lệ Tước “……”
Một hơi tức giận của anh chặn ở ngực, buông cô ra cũng không phải, không buông cô ra cũng không phải!
“Xông vào bể bơi tư nhân của tôi, lại bỏ thuốc cho tôi, cô muốn đi thì đi?”
Bàn tay to của anh lại đến trên eo cô, lại muốn bắt đầu động tác trời đất đảo lộn “Ít nhất cũng phải chờ đến tôi giải dược tính đi”.
6 Editor: May
Thật sự là quá biến thái!!!
Cửa phòng ngủ rầm một tiếng bị cô đóng lại, Đường Tâm Niệm trước tiên chạy tới trước tấm gương lớn kia, nhìn xem mặt cô, nhìn xem bộ dáng của cô,
Lại hung hăng nhéo trên người cô một phen, sống lại, cô thật sự sống lại!!
Ha ha…
Nhìn bộ dáng trong gương, cô giống như về tới ba năm trước đây, về tới lúc cô và Tần Lệ Tước vừa mới bắt đầu.
7 Editor: May
Có một lần cô chỉ là đặt một cái tiểu ** ở bên trong, liền chọc cho anh nổi trận lôi đình,
Rốt cuộc Đường Tâm Niệm lấy ra một bộ quần áo từ hộc nhỏ trong góc ra, nhanh chóng thay đổi lên.
8 Editor: May
Đường Tâm Niệm nghiêng đầu nhìn qua, bên trong mắt đồng màu đen giống như nhiễm một tầng hàn băng cực lạnh.
Đời trước, lời Ivy nnois ở bên tai cô, cô đến bây giờ đều nhớ rõ ràng từng câu từng chữ.
9 Editor: May
Cũng may, lần này không có tính kế vô ích một hồi.
Đường Tâm Niệm tự nhiên thấy được Tần thú đứng ở chỗ cầu thang giả làm nam thần!!!
Đường Tâm Niệm vẫn luôn không có mở miệng, lấy chân đá va ly một cái, trực tiếp liền kéo dài tới chỗ cửa, sau đó ngồi xổm người xuống mở ra, nghênh ngang lộ ra toàn bộ đồ vật bên trong.
10 Editor: May
Cô gái nhỏ nào đó bước bước nhỏ chạy qua, hai móng vuốt nháy mắt tập kích lến ống tay áo của anh.
"Tần Lệ Tước, chớ quên Tiểu Bảo cần máu của tôi!!”.
11 Editor: May
Khuôn mặt tuấn tú lạnh thấu xuonwwh quả thực chính là cuồng phong bạo vũ tàn sát bừa bãi mà qua, âm trầm đáng sợ.
Nghe được động tĩnh phía sau, Đường Tâm Niệm lạnh lạnh chuyển mắt sang một chút, tiếp theo đến chỗ gương trang điểm đó,
Cô phải nhìn xem thật tốt khuôn mặt nhỏ như hoa như ngọc này của cô.
12 Editor: May
Mắt phượng tinh tế thật dài, khuôn mặt nhỏ bé tinh xảo, đạm mạc mà xa cách khoanh tay mà đứng.
Thật mẹ nó soái!!!
Đường Tâm Niệm giống một tiểu thiếu nữthẹn thùng, bước bước nhỏ chạy lên, ánh mắt si mê, mặt đầy thẹn thùng, ôm chặt nam thần nhỏ ở cửa, chính là bẹp một cái.
13 Editor: May
Lại trước nay đều không có nghĩ tới, Thiên Thiên lại có thể là con của cô, thậm chí đến cuối cùng còn bị Ivy - người phụ kia làm hại rơi xuống loại kết cục đó.
14 Editor: May
“Thiên Thiên về sau ta làm đồ ăn ngon cho con, con có thể đổi xưng hô với ta không?”.
Cô vừa mới nói ra miệng, tất cả người làm đều nhìn về phía cô, từ ngày hôm qua giả vờ đến bây giờ, cuối cùng nói ra mục đích của chính mình rồi đi!
“Ví dụ như…?”
Tiểu bao tử cho cô một ánh mắt, để chính cô lĩnh hội.
15 Editor: May
Làm đến hôm nay lại có thể quên, cái này gọi là gì? Cái này gọi là làm ít công to!!
Đường Tâm Niệm chậm rãi uống một ngụm sữa bò, một tay chống đầu, hơi nheo con ngươi lại liếc mắt nhìn về phía những người hầu đó.
16 Editor: May
Tay cô theo bản năng siết chặt cái ly sữa bò trong tay, cưỡng bách chính mình trấn định.
Một đời này, tuyệt đối không thể chết lại ở trong tay của người đàn ông này.
17 Editor: May
Lục Thiên nhìn lướt qua bữa sáng thực tinh xảo kia, nhìn màu sắc, muốn ngon hơn Đường Tâm Niệm làm, ăn một ngụm, đến mày đều nhíu lại.
“Sao mùi vị lại kém như vậy?”.
18 Editor: May
Bao gồm đầu bếptránh ở trong phòng bếp, như là đã trải qua một hồi tai nạn lớn, xụi lơ ở trên mặt đất.
Trong nháy mắt, đôi mắt Lục Thiênmở to, vẻ mặt không thể tưởng tượng, dạ dày Tần đại tước có bao nhiêu tự phụ anh vẫn là biết đến.
19 Editor: May
“Tuy rằng cô ta làm bữa sáng ăn ngon, nhưng anh nhất định sẽ cầm giữ được nha, ngàn vạn đừng cho cô ta thực hiện được”.
“Một người phụ nữ đần như cô ta, chẳng may anh không cầm giữ được, bị cô ta thực hiện được, lại lưu lại một tiểu ngốc tử, vậy cũng thật bi kịch”.
20 Editor: May
Sắc mặt Ivy nháy mắt một trận xanh đỏ đen trắng,
“Là tôi, Ivy”
Đường Tâm Niệm lại ngẩng đầu nhìn cô ta vài giây, mới như có chuyện lạ gật đầu nói “À, hôm nay tôi quên mang mắt kính, ngượng ngùng”.