41 Tân Hoành càng nói càng kích động nhưng rồi lại ủy khuất như đứa nhỏ ngồi dậy khóc thút thít. Uỷ khuất nhưng lại không nhìn anh cố ý tránh đi ánh mắt của anh, đem tầm mắt nhìn đi nơi khác.
42 Cô hơi hơi quệt mồm, trong mắt có chút quật cường, lại có chút ủy khuất. Trong lòng anh mềm nhũn đã muốn mở miệng nói cho cô, cuối cùng không nói gì. Anh không nên giải thích gì.
43 “Dịch phu nhân, xin hỏi cô biết người chết Hạ Tiểu Đông sao?”Tân Hoành nửa người trên dựa giường bệnh, đứng ở đầu giường là hai cảnh sát, Dịch Tân đã chuyển qua phòng bệnh khác.
44 Hai cảnh sát vừa đi sắc mặt Tân Hoành lập tức thay đổi. Không phải bởi vì nói dối khiến bất an, mà bởi vì cô nói nhiều lời nói thật. Tuy rằng, những điều này đều là Dịch Tân dạy cô nói, nhưng cô căn bản không chú ý tới hậu quả.
45 Dịch Tân ngạo mạn nhìn cô, thần thái cao quý không nói lời nào, tiếp tuc dùng cao quý của anh giết cô. Trong lòng Tân Hoành nhịn không được, nhìn anh hung hăng nói : “If you were a superhero, then your name would be Dr.
46 Mắt Tân Hoành rốt cục nhòa đi. Sự kiện kia cô tuyệt đối không cho phép bản thân nhớ tới. Sự kiện đó như một hang động u tối, khi cô tới gần, nó sẽ không lưu tình hút cô vào trong, sau đó, cô cũng chỉ có thể ở trong bóng tối, tìm không thấy đường ra.
47 Không phải cô muốn che dấu anh việc gì, chỉ là… mọi việc đều đã trôi qua. Tân Hoành cúi đầu dựa trong ngực anh, mãi cho tới khi cảm thấy nước mắt đã khô, lúc này mới rầu rĩ nói: “Dịch Tân.
48 “Dịch Tân. . . ”Tân Hoành đứng chỗ cũ, ở phía sau anh nhỏ giọng gọi anh, có lẽ cô cũng tự biết không có tác dụng gì, nên giọng nói cũng bớt chút lo lắng.
49 Tân Hạo nghe Dịch Tân khẽ nhắc nhở, lúc này mới tìm lại lý trí, ánh mắt cuối cùng dời khỏi Tân Hoành, nhìn Dịch Tân cười như không cười, mở miệng, giọng nói giống như giả: “Dịch tiên sinh, bây giờ có hối hận vì không đi tham dự hội nghị ký hiệp ước không?”Dịch Tân nghe xong, đột nhiên nở nụ cười, tay ôm eo Tân Hoành, không để cho cô giãy dụa, dẫn cô đi về phía trước, trực tiếp đến gần bọn họ, ngồi xuống ghế sofa, ung dung ngồi xuống xong mới nhìn bọn hắn, môi khẽ mở: “Mời ngồi!”Ánh mắt anh, động tác, rõ ràng không chút để ý, trong lòng Tân Hạo nhất thời tức giận, trong lòng Hạ Noãn Tâm càng thêm căm giận, Tân Giác gắt gao nhíu mày, còn Trầm Ngôn, vẫn vân đạm phong khinh như cũ, ánh mắt, giống như không để ý đảo qua người đang bất an trong lòng Dịch Tân, sắc mặt Tân Hoành tái nhợt lúc trắng lúc xanh.
50 Dịch Tân đang nói “đạo lý”… Tân Hoành nghe đến đó, đó là cô, trong lòng cũng có chút lo lắng. Ánh mắt vụng trộm lườm về phía anh, trong lòng lặng lẽ khinh bỉ anh.
51 Trầm Ngôn, hắn dám trước mặt cô nhìn Tân Hoành như vậy! Ôn nhu , thương tiếc như vậy… Hắn đối với cô, chưa từng như vậy bao giờ! Nắm chặt tay, trong lòng Tân Giác nhác nháy mắt xấu hổ và giận dữ mãnh liệt, ngón tay chỉ Tân Hoành, tức giận mắng mỏ: “Tân Hoành! Giết người thì đền mạng…”“Tân Giác tiểu thư! Cẩn thận, họa từ miệng mà ra!”Tân Giác chưa nói xong, bị anh cắt ngang lời, không khí nhất thời ngưng trọng.
52 Trong trẻo, dịu dàng, bình tĩnh. Người ở đây, lòng, vẫn luôn hung hăng trầm xuống. Nhất thời, phản ứng không kịp. Tân Hoành lại cjir lẳng lặng nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh nhạt.
53 Edit: Quỳnh MinBeta: Ori KunThật đáng chết… Ba chữ hoàn toàn phá vỡ lý trí của Tân Hoành. Trái tim như một cây đuốc đang cháy hừng hực, dường như trong cơ thể có cái gì đó sắp phun ra.
54 Editor : Tép. Beta : Ori Kun. Sợ hãi, lo lắng, tâm bất an. Thật ra, lúc này, cũng không chỉ một mình Hạ Noãn Tâm sợ hãi. Tân Hạo, Trầm Ngôn, Tân Giác… những người thường ngày đều là nhân vật có ít nhiều tiếng tăm, giờ phút này, đối mặt với Tân Hành hốc mắt sưng đỏ, ánh mắt thảm thiết điên cuồng, trong lòng đều sinh ra một nỗi sợ hãi khó nói thành lời.
55 Edit: Quỳnh MinBeta: Ori KunNửa đêm, gió thổi xào xạc. Người bên cạnh chỉ mới trở mình một chút, thân thể lập tức liền bị ôm chặt vào lồng ngực ấm áp, săn chắc.
56 Edit + beta : Ori kun. “Thật ra em đâu có tư cách trách người khác?” Giọng nói của cô thận trọng mà mơ hồ truyền ra từ ngực anh, “Trách ba không che trở sao? Không, thật ra nói đến cùng, cũng là em nhát gan.
57 Đêm đó, bóng tối bao trùm, mây trên trời vừa dày vừa nặng, ánh trăng cũng chiếu không qua. Sâu trong núi, từng bong cây cao ngất như muốn đem người vây lại, không bỏ lại đường sống nào.
58 Khi cửa phòng mở ra, gương mặt người đàn ông nho nhã đứng ngoài cửa nháy mắt biến sắc. Đi nhanh vào cửa, lại tức giận khi nhìn thấy trên tay cô gái đang chảy ra rơi xuống, thấm không ít trên thảm long trắng tinh.
59 Dịch Tân xử lý vết thương trên cánh tay Tân Hoành, rồi mới lo ình. Tân hoành đứng ở một bên, nghĩ nghĩ là rất đau. Nhìn anh tự mình xử lý vết thương đâu ra đấy, thậm chí không nhíu mày lấy một lần.
60 Khi Tân Hoành tỉnh lại, bên cạnh đã không còn người, cô miễn cưỡng đem thân thể nghiêng qua, nằm úp sấp xuống. Ừhm, lạnh. Chắc là đã khuya rồi. Anh, trừ những lúc quấn lấy cô thì hầu như đều ở công ty.