81 Cô nhìn sâu vào trong mắt anh, nói từng chữ, "Thật xin lỗi, em đã để cho anh đợi lâu!”—————————"Em vội vàng đi bức bách chính mình phủ nhận quan hệ của chúng ta, em coi đây là cơ sở, nghĩ hôn nhân của chúng ta sẽ như một giả thiết bi kịch hôn nhân, sau đó lại một lần nữa bắt buộc chính mình phủ nhận anh.
82 Dịch Tân là một một người đàn ông, đương nhiên, anh cũng có tính tư bản, tài phú, địa vị, diện mạo, tài trí, mỗi một mặt, Dịch Tân đều có thể hoàn mỹ đem mọi tư thái làm nổi bật đến mức tận cùng.
83 Dịch Tân là người như vậy, ánh mắt anh không biểu hiện gì nhưng tùy lúc, lại thể hiện trăm loại ý nghĩa, cũng chỉ xem ngươi có thể chịu đựng được hay không.
84 Tự mình nhớ tới lại có chút buồn cười, Tân Hoành lắc đầu, chuẩn bị xuống lầu. Dịch Tân chắc sắp về rồi. Gần đây, anh mỗi ngày đều về nhà cùng cô ăn cơm trưa, nên cô cũng không suy nghĩ gì mà trong lòng lại nhớ đến Điềm Điềm.
85 Nhớ lại, tay đã kéo cửa phòng ra, điện thoại lại vang lên. Cô dừng lại, xoay người lại đi đến bàn nhỏ lấy di động. ——Nhìn thấy tên Dịch Tân, khóe môi không tự chủ hiện ý cười, cho dù không nhìn thấy anh.
86 Để điện thoại xuống, Dịch Tân liếc mắt về phía người đàn ông trong bộ quần áo nhàu nhĩ, hào hứng nói: “Cậu còn bốn tiếng đồng hồ nữa để hiểu rõ bản thân muốn gì, hết thời gian tôi phải về nhà rồi.
87 Sau khi nghe xong, Dịch Tân thản nhiên nói, “Thành phố H là địa bàn của ông ngoại, nhà họ Phương sẽ không dám làm gì nhà họ Tang đâu. Nhưng nha đầu Tang Nhuế kia không biết trời cao đất rộng, cậu nhân cơ hội này dạy dỗ cô ấy một chút, đợi cô ấy có chút kinh nghiệm cậu hãy đến dẫn cô ấy về, làm vậy sẽ tiết kiệm không ít sức lực.
88 Sảnh lớn của sân bay nườm nượp người qua lại, nhưng ngay khi Tân Hoành xuất hiện Dịch Tân đã nhìn thấy. Cô mặc một chiếc áo khoác len lông cừu mỏng màu đỏ rượu, tóc cột đuôi ngựa, đang vội vàng tìm kiếm anh trong đám đông.
89 Tân Hoành đứng tựa bên cửa sổ sát đất, gian phòng cô ở là tầng cao nhất của khách sạn nên từ nơi này có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố. Loại cảm giác quen thuộc dần hiện lênThành phố A cũng là một thành phố biền phía Nam, năm đó, cô cũng đứng trong một biệt thự ven biển nhìn ra xa ngắm cảnh, cũng thấy một dải mây nước như thế này.
90 Nói xong, hai bên đều trầm mặc. Tân Hoành nhìn cửa sổ sát đất có chút xấu hổ, cô thực sự không muốn không khí biến thành như vậy. Tân Hạo thanh âm có chút nhạt, "Cô không cần cùng ta nói những lời này, ta chỉ là niệm tình con kêu ta hai mươi năm là ba ba, cho cô một câu.
91 Khi cửa mở ra, Tân Hoành kinh ngạc một phen, cả kinh, triệt để đem thống khổ lúc trước biến mất. Ngoài cửa, một ông lão mặc trường sam màu trắng, tóc trắng, chống trượng đầu rồng, đôi mắt sắc bén thẳng tắp nhìn cô chằm chằm.
92 Tân Hoành cúi đầu cắn môi, cực kỳ xấu hổ. Cô nghĩ, cô quả thật là không nói lại nổi Tân Hạo, lúc này mới có thể cùng ông ngoại Dịch Tân nói chút giấy chứng nhận kết hôn như vậy.
93 Nhưng trên mặt Dịch lão không có gì dao động, lại chuyển đổi chuyện, hỏi Dịch Tân, "Con không phải canh chừng Dương tiểu tử kia trở vầ sao sao? Người đâu?"Dịch lão không cùng Dịch Tân so đo, lại đang nói đến Phong Dương, giọng điệu cứng rắn.
94 Dịch lão quả thật đối với Dịch Tân đặc biệt bao dung,người nghiêm chỉnh như vậy, vậy mà cũng có thể dễ dàng tha thứ cho Dịch Tân như vậy rõ ràng là rất bao dung.
95 “ Tân Hoành, cô biết Viễn Chi sao?”Đang lúc cô lung túng không biết phải trả lời ra sao, người bên cạnh kịp thời lên tiếng “Em đang cười gì vậy?” Tân Hoành ngẩng đầu nhìn Dịch Tân rồi khẽ lắc đầu, cô lại nhìn Dịch lão: “Cháu cũng chỉ nghe Cố lão nói qua, chứ không biết mặt anh ta.
96 Tang Nhuế liếc con mắt xinh đẹp về hướng Tân Hoành, sóng mắt chuyển một cái, hỏi ngược lại, "Cậu nói nhà nào?"——————Tang Nhuế nhẹ nhàng nói một câu, Tân Hoành nhất thời liền ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.
97 Tang Nhuế sóng mắt chuyển một cái, nghiêng mắt nhìn qua Tân Hoành, rồi hướng Dịch Tân nói: "mới vừa rồi, tôi đã cùng Hoành Hoành quyết định, tối nay tôi ở cùng cô ấy.
98 Cuối cùng, Dịch Tân rốt cuộc ôm Tân Hoành mềm thành một bãi bùn trở lại trên giường. Tân Hoành đã mệt mỏi ý tưởng gì cũng bị mất hết, hướng Dịch Tân trên đùi nằm một cái liền mơ mơ màng màng đã ngủ.
99 Anh ôm thân thể của cô hồi lâu, đợi dần dần bình phục lại mới thả cô ra, động tác nhẹ nhàng, xuống giường mặc quần áo. Đến trên ban công, vừa tỉ mỉ đem cung phòng ngủ ở giữa kéo lên, lúc này mới mình châm điếu thuốc.
100 Trời sáng dần dần sáng lên, xung quanh cảnh sắc đã bắt đầu có hình dáng, gió mang theo lạnh lẽo thổi tới trên người anh, da lạnh lùng. Thân thể lại bỗng nhiên ấm áp, sau lưng dán vào một thân thể mềm mại, mặt dán trên lưng của anh, tay nhỏ bé từ sau đưa qua hông của anh.