1 Ở trong công viên, Tạ Kiệt An đi rất nhanh. Trên khuôn mặt cô không ngừng toát ra mồ hôi, bước đi dưới chân vội vã. Từ trước đến nay vẻ mặt cô luôn bình tĩnh , nhưng hiện tại trên mặt lại tràn đầy vẻ bất an, sau lưng cô như có ai đó đang đuổi theo cô, tựa như một cảnh tượng rất kinh hoàng!"Đứng lại!" Đột nhiên, một tiếng rống tựa như kinh động , vang lên từ sau lưng cô truyền tới.
2 Mặc quần áo tử tế xuống lầu, liền thấy bốn người ngồi trên bàn ăn, trên mặt bàn đã sớm bày đầy thức ăn. Tạ Kiệt An mang sách xuống, giống như thường ngày ở cửa phòng bếp chào hỏi mẹ, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh bàn.
3 Tạ Kiệt An đứng ở giường một hồi lâu trở nên tức giận. "Đường Chính Hạo, anh chết rồi hả ?"Cô nâng chân lên rất không khách khí hướng đến nệm đá một cái, vẻ mặt lúc ở trước mặt mẹ Tạ nghiêm chỉnh trầm tỉnh, nhưng bây giờ lại hòan toàn khác.
4 Ánh sáng của màu quýt, giống như rất mềm dịu và xinh đẹp, nhẹ nhàng bao bộc khu phố, khu phố này được gọi là"Yên tĩnh", giờ phút này hai chữ màu đỏ kia chiếu xuống, lóe ra ánh sáng dịu dàng.
5 Hắn. . . . . . Đến tột cùng tại sao lại khóc? Hắn không phải thường hay quát tháo người khác sao. . . . . . Cô lấy lại tinh thần, Tạ Kiệt An không muốn tìm hiểu tột cùng cảm giác buồn là vì sao mà đến, cô giơ lên đẩy cửa phòng tiến vào.
6 Cái đôi mắt kia giống như đang nhìn chằm chằm con mồi một loại, chăm chú nhìn cô. "Tôi. . . . . . Tôi chỉ không hi vọng anh chết mà không ai biết, tôi sẽ ngửi được thi thể thối rửa của anh.
7 Khóe miệng hắn nhẹ nhàng giơ lên, cười như không cười. Sau đó, hắn rất nhanh cúi môi nóng rực xuống trong hô hấp hắn khàn khàn lẩm bẩm ── cô thua. Nháy mắt, cánh môi ấm áp của hắn liền chống đỡ lên đôi môi của cô, ở bên trong miệng của cô hắn dễ dàng đưa đầu lưỡi nhạy bén chui vào, cuồng phóng lớn mật trêu hàm răng cô, bừa bãi dây dưa, trêu chọc đầu lưỡi cô.
8 "Cậu không phải là vừa tới tìm lão đầu kia sao. ""Mình?" Bị cô nói bất ngờ như vậy Trang Mỹ Trí vẫn còn chưa hiểu. "Không có a Kiệt An, mình không có chuyện gì tìm lão đầu kia a!"" Mỹ Trí, thông minh như cậu, lấy cớ gì đó, đi tìm lão đầu kia một chút đi!""Mình ── Này này, Kiệt An cậu đi đâu vậy? Chờ một chút, nơi đó đang đánh nhau, cậu không phải là muốn đi đến đó chứ !Kiệt An.
9 Hai năm làm lớp phó Trang Mỹ Trí, giống như một loại gió to, ồn ào mà xông vào phòng học. Bởi vì quét dọn đã xong, bên trong phòng học cũng không sai biệt lắm, chỉ còn dư le que mấy thứ, cho nên cô rất nhanh tìm được mục tiêu của mình.
10 Hắn cứng đờ rút điếu thuốc ra khỏi miệng, sau đó hung hăng đem nó đạp tắt. Khuôn mặt xinh đẹp của Tạ Kiệt An có chút tái nhợt, phía sau tròng kính là con mắt có chút mệt mỏi, ngay cả từ trước đến giờ sống lưng thẳng tắp, tựa hồ cũng có mấy phần cong.
11 "Hả?"Đèn đường, phản chiếu hai bóng dáng mảnh khảnh, đang dắt xe đạp đi song song, Trang Mỹ Trí phải tới nhà Kiệt An một chuyến. "Cái chuyện sau đó hình như lại giống cũng không có đoạn sau, Kiệt An, cậu nói xem chuyện gì đã xảy ra?" Cũng qua một tuần lễ rồi, ban năm hai vẫn là gió lặng sóng êm.
12 Kiệt an phát giác mình quá lạc quan rồi, hơn nữa còn phạm vào một sai lầm rất lớn ──Cô. . . . . Cô nên khóa cửa sổ lại!Nhìn chằm chằm hắn như dã thú đang đem cô vây quanh ở dưới.
13 Đốm nhỏ, thiêu cháy cả đồng cỏ. Giờ phút này, trên người hai người mồ hôi trở nên đầm đìa. "Đường Chính Hạo. . . . . . Anh nói. . . . . . Nói là. . . .
14 Kiệt An còn chưa kịp phản ứng, một hồi trời đất quay cuồng, cả người liền bị vòng chuyển phương hướng, bị hắn như sóng yên biển lặng đè xuống giường. "Anh cười giỡn đã chưa?" Thanh âm tức giận của Tạ Kiệt An làm hàm răng lộ ra ngoài, giống như đang đè nén cái gì đó.
15 Lúc ấy, cô tựa vào trên cánh tay to con của hắn, không nhịn được tò mò mở miệng. "Anh tại sao từ nhỏ lại cứ thích đánh nhau như vậy? Ba mẹ anh đã xảy ra chuyện gì ah? Đều không quản anh sao?""Mẹ anh là một cô gái nông thôn yêu thích hư vinh, không đi học liền thích cùng vài tên côn đồ chơi chung một chỗ.
16 Mắt đẹp Tạ Kiệt An nguy hiểm nhíu lại. " Nếu mẹ tới chậm, chẳng phải liền bỏ qua cái tên ôn con một tay làm biên đạo diễn trò hay sao?!"( Biên đạo:Biên kịch và đạo diễn)"Khụ, mẹ tâm tình mẹ không tốt sao? Có phải hay không tối hôm qua lại thức đêm rồi hả ?" Tạ Tư Hạo giống như con thỏ nhỏ bị xách ở giữa không trung, hai chân đạp đạp đất, chính là đạp không tới mặt đất.
17 Tạ Tư Hạo cau mày suy nghĩ một chút. "Không có, cứ như vậy. "Lý Hạo sai lầm lên thuyền giặc, tức giận nhìn cô một cái, đối với một tiểu oa nhi có thể dễ dàng như vậy định đoạt ình, hắn trừ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi được, cũng không nhịn vài phần kính trọng.
18 Ừ, hắn thấy bé cũng rất dễ tin người như mẹ bé, điều này cần phải dạy bảo lại mới được!"Tư Hạo, con phải nhớ, không thể tùy tiện lên xe người lạ!" Hắn không khỏi đối với sự tin tưởng của cô bé đối với mình mà răn dạy.
19 Ưmh. . . . . . mọi người giống như tới chào hỏi Tư hạo, nói gì người nào sẽ đưa cô bé đi học. . . . . . Cô mơ mơ màng màng nghĩ ngợi, đột nhiên vội vã thở hổn hển thở, nháy mắt sau đó, Tạ Kiệt An đã hoàn toàn tỉnh táo.
20 "Dùng việc đổ thừa. " Cô hừ nhẹ một tiếng. "Dùng việc đổ thừa?" Đầu lông mày hắn kinh ngạc nhíu lại. "È hèm, anh trừ việc chỉ biết đánh nhau ở ngoài, luôn lấy sự tự ái làm lá chắn, không cho phép em vượt qua dù chỉ một bước, em chỉ có thể gạt qua một bên, mà lấn tới.