41 "Chị, vừa rồi em đã hỏi anh rể đấy, anh rể cứ một mực nói bận việc, khi nào thì hai người đi hưởng tuần trăng mật vậy. "Ngữ điệu trong lời nói của Tĩnh Ngôn hồn nhiên giống như trẻ con không chút kiêng kỵ, nhưng Tĩnh Tri lại cảm thấy bữa ăn sáng có chút nuốt không trôi, chiếc dĩa ăn trong tay đã vài lần cắm lên quả trứng ốp lếp, nhưng lại hạ xuống, mái tóc dài của cô rối tung, trên người là chiếc áo dệt kim màu xám nhạt áo hở cổ, cả người ngồi ở chỗ đó giống như đang tản ra một vầng sáng đẹp nhưng nhợt nhạt.
42 Tĩnh Tri nhìn biểu hiện của em gái, trong lòng có cảm giác không nói nên lời. Hai chị em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm giữa hai người tốt đến nỗi, ngoại trừ bàn chải đánh răng và bạn trai ra, gần như bất cứ thứ gì hai chị em cũng đều có thể chia sẻ, cùng nhau sống tương thân tương ái suốt mười mấy năm vậy mà giờ đây, Tĩnh Ngôn, em lại lừa gạt chị thảm như vậy.
43 "Phó Tĩnh Tri! Cô làm sao vậy? Cô đang ở nơi nào? Cô *** nói rõ ràng cho tôi!"Tĩnh Tri nghe được tiếng của anh gầm thét, nhưng cô không còn chút khí lực để mở miệng, di động tuột xuống, rời khỏi lòng bàn tay.
44 Sau khi đến công ty của Mạnh Thiệu Đình, Tĩnh Tri đứng một mình ở trong hành lang, cũng không dám đi lên. Giữa lúc cô còn đang do dự, bỗng nhiên trông thấy ở phía trước có một người đàn ông trẻ tuổi thanh tú mà tuấn lãng, đang nhìn cô có chút tò mò: "Chị dâu?""Anh là ai?" Tĩnh Tri có chút ngạc nhiên nghi ngờ nhìn chăm chú người thanh niên trước mặt.
45 Anh đi vào tiệm cà phê, mang theo một chút gió lạnh, rất nhanh liền bị hơi ấm của điều hòa thổi tan, anh chậm rãi đi đến trước bàn của Tĩnh Tri ngồi xuống, yên lặng nhìn người phụ nữ ở trước mặt.
46 Khi tiếng nói vừa dứt, môi của anh sượt qua bên vành tai của cô, lại xẹt qua cái miệng nhỏ của Tĩnh Tri khẽ nhếch lên, giữa ánh điện, thậm chí cô còn cảm giác thấy đầu lưỡi của anh nhẹ nhàng liếm một cái trên môi của cô.
47 Tĩnh Tri thương xót nhìn lại Tĩnh Ngôn, em gái của cô vẫn còn quá nhỏ, cho nên lúc này có thể em gái sẽ hận cô, nhưng một ngày nào đó, khi Tĩnh Ngôn phải lập gia đình, có lẽ cô sẽ cảm tạ người chị gái này đã sớm ngăn cản cô lại (nguyên văn: chọc thủng), ép buộc cô quay đầu.
48 "Vậy thì sao nào? Ba ba cũng không yêu mẹ cả, chẳng phải mẹ cả vẫn vững vàng ở vị trí Phó phu nhân đấy sao? Cho nên, Tĩnh Ngôn à, cho dù thế nào, chị vẫn là người thắng.
49 "Tiểu thư, cô không sao chứ? Cô có muốn một ly đồ uống nóng hay không?" Tiếng nói của nhân viên phục vụ dè dặt vang lên ở bên tai. Tĩnh Tri chậm rãi quay sang, nở nụ cười đẹp đến động lòng người mà lại thật thê lương: "Đương nhiên, thời tiết thế này, thích hợp nhất là được uống một cốc lớn chocolate đen nóng rồi.
50 Mạnh Thiệu Đình đứng nghiêng người dựa vào khung cửa. Anh ngậm một điếu thuốc, híp mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới. Trời lạnh như vậy mà cả người anh chỉ có chiếc khăn tắm buông lỏng ở trên eo.
51 "Dạ. . . " Đôi mắt sáng của cô nửa mở nửa khép, hơi ngửa đầu nhìn anh, hàng mi thật dài khẽ lay động, trên khuôn mặt trái xoan đẹp mê người đã nhuốm một màu hồng nhàn nhạt.
52 "Tĩnh Tri, anh cũng không biết. . . "Anh nhếch môi lên thoáng nở nụ cười, bắt đầu động tác chậm rãi , động tác đầy thâm tình mà lại ôn nhu: "Nhưng mà mấy hôm nay anh đều suy nghĩ về em, nhớ đến ánh mắt em, nhớ cái miệng nhỏ của em, thậm chí còn nhớ cả vết hôn anh đã lưu lại trên ngực của em.
53 Tĩnh Tri không khỏi nhếch khóe môi lên, xoay mặt lại, hướng về gương mặt của anh đặt một nụ hôn vụng trộm. . . Nhưng đúng lúc này, anh lại mở to mắt, trong ánh mắt tỉnh táo chứa đựng thần sắc lười biếng mê người.
54 Cô không có biện pháp nào, từ nhỏ đến lớn, đã phải rời xa mẹ đẻ của mình, sống ở trong một hoàn cảnh như thế, cuộc đời của cô từ ngày còn ở bậc trung học cũng đã nhớ kỹ, chữ đầu tiên cần phải nhớ là chữ nhẫn.
55 Tĩnh Tri bước đi lung tung, vậy mà lại đi tới chỗ một đài phun nho nhỏ ở nơi đó. Trời lạnh như vậy nên trên mặt nước đã kết thành băng, không còn nhìn thấy cột nước phun mỹ lệ nữa rồi.
56 "Tĩnh Tri, uống thuốc đi!" Đúng tám giờ sáng, giọng nói của Mạnh Thiệu Tiệm lại vang lên. Người đàn ông này, tất cả quần áo mặc đều của nhãn hàng GOBOSS, một nhãn hiệu của nước Đức lừng danh thế giới, thiết kế và hình dáng đều hết sức nam tính, tuyệt không có trang trí dư thừa, cực kỳ chú trọng đến hình tượng nam tính nên được xã hội tán thành.
57 "Thiệu Tiệm, Phó Tĩnh Tri, các người đang làm gì vậy!"Giọng nói của Mạnh phu nhân bỗng nhiên vang vọng ở trong phòng khách, thốt nhiên cả người Tĩnh Tri toát mồ hôi lạnh, cô không dám xoay người, lảo đảo đẩy Mạnh Thiệu Tiệm ra, đi nhanh lên lầu.
58 "Cô nên bỏ kiểu nói ngược với suy nghĩ ấy đi. " Mạnh Thiệu Tiệm cười nhẹ, vẻ sâu không lường được trong con ngươi thoáng hiện lên: "Chẳng qua cô sợ rằng Thiệu Đình sẽ không quan tâm làm cô tự rước lấy nhục.
59 Tĩnh Tri bước nhẹ nhàng, xuyên qua con đường nhỏ, men theo hàng cây với những cành cây khẳng khiu bởi mùa đông lạnh giá, khi đi vào phòng khách, thậm chí thiếu chút nữa cô thốt ra: Thiệu Đình, em đã về rồi!Lúc cô đẩy cửa ra, từ trong phòng hơi ấm cuồn cuộn tuôn ra, phả vào mặt làm cho người ta thoải mái chỉ muốn thở phào.
60 Rốt cục cô nhắm mắt lại đưa tay cầm lấy chiếc túi lớn lạnh lẽo vào trong lòng bàn tay! Xoạch một tiếng, nước mắt cũng đã rơi xuống mờ mịt trên mặt giấy.