361 Hắc Diêm Tước cau mày, không hiểu tại sao cô bé này lại hỏi như vậy: “Chẳng lẽ cô cũng họ Hắc?”Cô ta lắc đầu một cái, “À, không phải, tôi họ Nhạc. Ha ha, tôi có người bạn học họ Hắc.
362 Do mấy tháng trước, buổi họp báo của kim cương ‘hồn’ xảy ra trộm cắp, giờ đây bộ phận an ninh nghiêm chỉnh đợi lệnh, buổi họp báo lần này tuyệt không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào!Vì vậy, lần này kim cương ‘hồn’ đặc biệt cẩn thận, chẳng những mời hơn nghìn công an ấp núp, còn kinh động tới cả cảnh sát, yêu cầu cảnh sát phái nhân lực tới trợ giúp.
363 Tiểu Trạch bĩu môi, cậu không muốn nữ sinh yêu thích, Lúc này, Alva Aure đúng lúc đi tới, mỉm cười véo nhẹ vào má Tiểu Trạch: "Tương lai Tiểu Trạch nhất định trở thành bạch mã hoàng tử trong lòng hàng vạn cô gái.
364 Sắc mặt Tường Vi thay đổi, cô cảm phục công lực vô lại của Tưởng Diệp này, sự giáo dục giữa đàn ông đối với đàn ông thật sự vô cùng quan trọng, cũng may Tưởng Diệp không phải là cha của Tiểu Trạch.
365 Trong thế giới ngoằn nghèo gặp anh, trọn đời chúng ra không quên nổi đau đớn và sầu bi, vẫn chỉ có thể nhìn nhau căm giận, trơ mắt nhìn, không thốt lên được lời nào, khóe miệng không kéo nổi một nụ cười, luôn luôn khinh thường tỏ bày sự trân trọng ra ngoài miệng, bóng lưng chạy như bay rời đi….
366 Chân mày Tiểu Trạch chợt nhăn lên, chuyển tầm mắt, nhìn thật chăm chú vào Hắc Diêm Tước: “À___, thì ra ông chính là cái thể loại bại hoại mà thầy vẫn nói! Ai, sao mà hình dáng lại giống tôi thế nhỉ? Tôi rất đáng yêu, không có hư chút nào!”Vẻ mặt cậu nhóc toàn một vẻ chính nghĩa nghiêm túc giống như cảnh sát đang kiểm tra người xấu, khuôn mặt tươi cười nhăn nhó, gương mặt tiếc nuối, cứ như việc hình dáng nó và Hắc Diêm Tước giống nhau, đối với nó là một nỗi sỉ nhục to lớn!Tường Vi ôm chặt hông cậu bé, rất sợ người này lửa giận vọt lên, sẽ làm rơi Tiểu Trạch không chừng, vội vàng che miệng nó: “Bảo bối, đừng nói nữa!”“Khỏi cần hỏi cũng biết ngay là tên Tưởng Diệp kia dạy ra thế này, hử?” Híp đôi mắt đen hẹp dài lại, con ngươi nguy hiểm lườm Tường Vi một cái, sau đó dừng trên khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của Tiểu Trạch, thằng nhóc dám ghét bỏ diện mạo anh, chê anh …? Ngược lại cũng thật kỳ quái, thằng nhóc này hình như không sợ anh tý nào! “Nhóc thối, con lớn lên giống ta, đây là vinh hạnh của con!”Gương mặt hồng hào của Tiểu Trạch có vẻ nghẹn khuất, nặn ra một vẻ mặt ‘cứt thật’, ngay sau đó xoay người oa oa khóc to, với tay muốn được Tường Vi ôm: “Hu.
367 Đây là tầng cao nhất, phòng tổng thống được sắp xếp trên tầng này, Tường Vi chợt có cảm giác đang đi vào hang sói, “Buông tôi ra, Hắc Diêm Tước …”“Chú bại hoại, chú mau buông mẹ cháu ra! Chú là người xấu!”Tiểu Trạch cũng giúp đỡ Tường Vi, dùng sức vỗ vào bàn tay đang kéo bọn họ đi, ông ta thật sự là người xấu, thầy nói thật chẳng sai!“Câm ngay, nhóc thối tha, có xấu cũng là cha con, con chính là con ta!” Hắc Diêm Tước nghiến răng, nếu không phải lúc đầu anh cứ tưởng Tường Vi đã bỏ đứa con này, thì làm sao có chuyện anh không đi điều tra chứ!“Con cái gì mà con! Ông tưởng QQ là nông trường trồng củ cải trắng à? Buông mẹ tôi ra, nếu không tôi sẽ cho ông đẹp mặt!”Vốn dĩ bởi vì chú này trông giống nó tới mầy phần, nó còn anh hùng tiếc anh hùng, ai biết ông chú này chính là cái kẻ bại hoại trong miệng thầy, là tên đàn ông thối dám khi dễ mẹ, người cha xấu từ ngày còn nhỏ chưa từng chăm sóc nó ngày nào, cảm tình của Tiểu Trạch với ông chú này đã down xuống đáy cốc rồi!“Thẩm Tường Vi, đây là đứa con ngoan cô dạy dỗ ra đấy à? Dạy nó tới chống đối tôi?”Mắt ưng lạnh lẽo, trong cơ thể có lửa giận không biết tên và lửa dục xen lẫn nhau trào dâng, anh cúi người xuống, một tay ôm ngang cả hai mẹ con lên___“A…”“Ơ…”Hai mẹ con đều giật mình! Tường Vi nhanh chóng ôm chặt Tiểu Trạch sợ cậu bé sẽ ngã xuống, nóng nảy giận dữ nói: “Hắc Diêm Tước, tên khốn kiếp này!”“Mẹ, không phải là chú bại hoại này định bắt cóc chúng ta chứ?”Sau khi biết chắc chắn, Tiểu Trạch mới bình tĩnh lại, nơi giữa hai hàng lông mày có sự tỉnh táo vượt tuổi, chú bại hoại thoạt nhìn có vẻ rất tức giận, tý nữa nó với mẹ bỏ chạy kiểu gì đây? Mắt quét nhìn vách tường hai bên hành lang, cũng không thấy có bao nhiêu cánh cửa, phòng tổng thống trên tầng cao nhất đều là những phòng rất lớn, chỉ có chạy lên sân thượng hoặc chạy xuống tầng dưới, nhưng xem ra ông chú bại hoại này cũng không phải là người dễ chọc, trong đầu Tiểu Trạch cân nhắc các phương pháp bỏ trốn thật nhanh.
368 Ngẫm lại những chuyện đả thương người khác mà anh từng làm, thật là ba ngày ba đêm cũng kể chưa hết, dường như cả đời cô đều lớn lên ở dưới bóng tối của anh, cô vẫn còn sống đến giờ này, thật sự là đại hạnh trong bất hạnh, có thể cầu xin anh thương xót hay không, hãy thả mẹ con hai người ra, để họ trở lại cuộc sống yên bình như trước?“…” Phiền não gãi đầu một cái, trong lúc nhất thời Hắc Diêm Tước cứng họng, Tường Vi nói là thật, mục đích của anh đã đạt được, nhưng đáng chết, “Không phải như thế! …”Anh không nói ra rằng, yêu cầu muốn cô làm vương phi, là do Alva đề nghị, anh cũng chỉ là… Thuận theo đó mà tương kế tựu kế thôi! Nhưng anh cũng không có cách nào phản bác lại, dù sao anh cũng không ngăn chặn, có chút thẹn quá hóa giận, “Không phải bây giờ cô cũng êm đẹp đứng đây sao? Cô cũng đâu có gả đi! Cô còn ý kiến cái gì? Đúng là đồ đàn bà phiền phức!”Anh lầm bầm mấy câu, hơi ngượng tránh ánh mắt cô, anh sao thế nhỉ? Sao phải sợ cô lên án?“Nếu chê tôi phiền, vậy thì xin thả tôi ra! Tôi thấy mình không cần thiết ở đây nói chuyện tiếp với anh nữa!” Xoay người, Tường Vi thuận thế ôm lấy Tiểu Trạch trên ghế sa lon, muốn ra khỏi phòng tổng thống.
369 Sau khi Hắc Diêm Tước tức tốc đi tắm, Tường Vi đưa Tiểu Trạch nhanh chóng tìm cách trốn đi, nhưng mà đúng như lời anh nói, lối ra duy nhất ở đây là cửa chính, mà cửa chính thì đã khóa rồi, bọn họ không có cách nào gọi người bên ngoài mở cửa, đi tới chỗ cửa sổ, đưa mắt nhìn qua, giống hệt như một vách đá kinh người, nếu mà ngã xuống thì chắc chắn sẽ chết tươi!Tất cả cửa sổ đều là đường chết, nên làm sao đây, một lần nữa trở lại ma trảo của anh sao?Cô ôm Tiểu Trạch vào phòng ngủ, khóa chặt cửa!Nhớ lại những năm kia chịu ngược đãi, nhớ lại ngày còn bé bị cha quất roi, Tường Vi không khỏi ôm lấy Tiểu Trạch mà phát run lên! Không thể tưởng tượng được nếu mang theo Tiểu Trạch sẽ là tình cảnh như thế nào!Cô rất sợ Hắc Diêm Tước cũng sẽ quất roi Tiểu Trạch, rất sợ Tiểu Trạch đi theo cô chịu hết mọi lăng nhục và ngược đãi!“Mẹ, có phải mẹ rất sợ chú bại hoại không?” Cậu bé dường như nhận thấy nỗi sợ hãi của mẹ mình, ôm mặt Tường Vi lên, nhướn mày lo âu hỏi.
370 Khi Tường Vi nhẹ nhàng bước vào cửa phòng, vẫn là ánh mắt ấy, vẫn sâu kín chăm chú nhìn, dường như giống hệt lần gặp gỡ đầu tiên, một năm đó, cô cũng gặp anh dưới tình huống như thế!Cả căn phòng chìm trong thứ ánh sáng lờ mờ, u ám như nơi ở của một linh hồn!Anh tựa lưng vào đầu giường lớn, lồng ngực lõa lồ, tấm chăn bằng loại tơ cao cấp tùy ý bao trùm lên phần eo gầy gò trở xuống, cơ thể trần trụi, trên cái cổ màu đồng săn chắc còn đọng nước, những giọt nước trong suốt, tràn đầy gợi cảm.
371 Trong đôi mắt cô trào lên ngọn lửa tức giận, anh thật quá đáng! Đứa nhỏ còn đang ở đây, cho dù anh không e ngại Tiểu Trạch bất cứ lúc nào cũng có thể xông vào và bắt gặp, nhưng cô rất e ngại!Hắc Diêm Tước nhìn Tường Vi một cái, lúc này có một cảm giác buồn thảm, mệt mỏi và khổ sở, anh muốn nhìn đôi mắt sạch sẽ tinh khiết của cô lâu thêm, nhưng không làm sao khống chế được nỗi cuồng loạn trong cơ thể mình, dục vọng đang cồn cào gào thét, tim anh cũng phẫn nộ gào thét, anh chỉ muốn cô, cô có thể đừng đi hay không…Tường Vi từ đầu tới giờ luôn run rẩy, anh nóng rực làm cho cô hoang mang trầm trọng___“Tôi đã không còn là đồ chơi của anh nữa, buông tôi ra, Hắc Diêm Tước!”Lời nói lạnh lẽo rít lên từ hai hàm răng, mỗi lần anh hạ nhục đều in lại dấu ấn khó phai mờ trong lòng cô, đến nỗi giờ đây mỗi đụng chạm của anh, đối với cô mà nói, đều gây ra một phản xạ có điều kiện, đau xé lòng!Chỉ có thoát đi, cô mới có thể quên đi loại đau đớn này, mỗi khi tới gần, cô sẽ không sao hít thở nổi!“Không! Không buông! Không buông, Vi… anh…”Trong giọng nói khàn khàn vẩn đục của anh có nỗi khát vọng, muốn nói một ít những lời mềm mại nhỏ nhẹ với cô, lại không sao ra lời được, anh ôm lấy cô, ngón tay lướt qua bờ vai tinh tế của Tường Vi, tìm tới khóa kéo bên người Tường Vi, nhẹ nhàng kéo xuống dưới, cái âm thanh từng rất là tàn khốc trong quá khứ giờ đây dường như có pha thêm chút ngọt ngào êm dịu…Anh muốn lột ngay cái bộ quần áo Ả-rập làm ngứa mắt anh cả đêm nay ra ngay, muốn nhìn da thịt trắng nõn từng chút từng chút lộ ra từ trong chiếc áo trắng, tuột đến cuối, nhìn cơ thể trắng nõn khít khao nhu nhược này, xương quai xanh tinh xảo tới mức không biết miêu tả bằng lời nào, một chất giọng thanh thúy như trẻ nhỏ, làm cho người ta không nhịn nổi mà muốn bộc phát kích động…Đây thực sự là một người phụ nữ vô cùng gợi tình!Anh nắm lấy tay cô, đưa lên sờ soạng da thịt mình, đầu ngón tay mát lạnh của cô lập tức như hòa tan cái nóng của anh, anh muốn nói cho cô biết, không muốn buông tay, không chỉ vì cô là phụ nữ họ Thẩm, hơn thế là, cô đã cùng anh vượt qua bao nhiêu năm như vậy, có biết bao nhiêu chuyện, có biết bao nhiêu sự lệ thuộc, hoặc là có biết bao nhiêu tình cảm mà anh chưa bao giờ được cảm nhận.
372 Càng ngày càng phai nhạt…Anh cũng không biết nỗi hận hòa tan từ bao giờ, biến mất từ khi nào, lúc này đây, lại cảm nhận rõ ràng nỗi hận cô dành cho anh!Trong ngực đau!Đau đến nỗi anh gần như hít thở không thông! Không biết là cảm giác gì, anh không khống chế được cơ thể mình, vội vàng hôn da thịt trắng nõn mềm mại của cô, vội vàng xé bỏ quần áo cô, vội vàng bao trùm bàn tay to lớn lên cơ thể cô…Nỗi đau trong ngực, cùng với khoái cảm xác thịt, cùng tồn tại mâu thuẫn như thế!Anh liều mạng khống chế cơ thể, anh muốn dừng những hành động thô bạo, muốn đối xử với cô dịu dàng, nhưng lửa nóng hành hạ như muốn làm nổ tung thân thể anh, cồn cào đòi phát tiết, không ngừng lại được, anh chỉ có thể đảm bảo sẽ không làm cô bị thương, cho anh là được, cho anh là tốt rồi…Chính xác tìm được vị trí trên cơ thể cô, lửa nóng của anh cũng không chịu nổi nữa, nhói lên từng đợt, động thân một cái, chen vào nơi chật hẹp của cô, mãnh liệt rút ra đâm vào!Thật xin lỗi…Trong lòng anh thầm nói, lại không khống chế được nỗi khao khát của thân thể, Mỹ Nhi đã bỏ bao nhiêu thuốc, anh không biết rõ, chỉ biết may mắn sao người phụ nữ phía dưới… Từ bao giờ, anh đã học cách chung thủy với một người phụ nữ?Có lẽ về điểm này, anh rất giống cha mình, nhưng mà ánh mắt cuối cùng của cha anh, tuyệt vọng, đau triệt lòng___[Tước, đừng khinh địch yêu phụ nữ, nếu không đó chính là ….
373 Mỗi khi mẹ khóc, mắt đều hồng hồng, ánh lệ lóe lên. Thì ra ba là người khiến mẹ đau lòng, từ đó về sau, tôi không dám hỏi chuyện về ba nữa. Cho tới sau này gặp thầy, tôi cảm thấy thầy rất giống người ba trong tưởng tượng của tôi, có một lần tôi hỏi thầy, làm ba con có được không?Thầy lắc đầu một cái, nói rằng ba ruột của tôi sẽ không cho thầy cơ hội này, vì ông là một người xấu.
374 “Tôi không có quyền? Cô đừng quên, bao nhiêu năm nay là ai nuôi dưỡng cô, đứa con cô đang ôm là con ai! Dám nói tôi không có quyền? Thẩm Tường Vi, tôi cho cô tự do nhiều quá, bây giờ cánh cứng rồi?”Anh tức đỏ cả mắt, sáng sớm nay tỉnh lại, vốn anh muốn nói chuyện tử tế với cô, coi như không phải vì chuyện tối qua anh có lỗi, thì cũng là vì anh cảm thấy nên bù đắp cho cô một chút gì đó, không ngờ vừa mới bước vào cửa phòng, đã nghe thấy cô nói muốn đưa con trai đi gặp người đàn ông khác! Hoang đường!Cô cho rằng anh là cái gì?Bạn tình dùng xong rồi quẳng đi?Cả đêm cùng nhau, tỉnh lại vẫn muốn đi tìm người đàn ông khác?Điều này hiển nhiên đã làm anh nổi giận, nói gì đi chăng nữa anh cũng sẽ không cho phép mẹ con cô đi gặp thằng cha kia!Gương mặt mộc mạc của Tường Vi kiêu ngạo ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt là sự tố cáo, khóe môi cong lên một nụ cười nhạo, “Anh chắc chắn rằng anh đã nuôi lớn tôi, chứ không phải chỉ vì để lấy được tài sản thuộc về tôi? Đừng quên, đứa trẻ này, năm đó anh đã đối xử với nó như thế nào!”Khi cô biết tài sản cô được thừa kế của nhà họ Thẩm rất có thể đã bị anh chiếm lấy, không chỉ một lần cô nghi ngờ động cơ năm đó anh nhận nuôi cô!Làm sao mà cô tin nổi, lương tâm người đàn ông này vì phát thiện nên nhận nuôi con gái kẻ thù?Ha!Cô cũng nhắc nhở anh, năm đó khi anh tàn nhẫn muốn cô phá bỏ Tiểu Trạch, tại sao không nói con trai cũng là con anh giống như vừa rồi? Cô ôm chặt bảo bối đang im lặng trong ngực, không dám nói rằng anh từng muốn giết chết đứa trẻ của chính mình, cô sợ Tiểu Trạch sẽ đau lòng, dù sao sẽ chẳng có ai mong muốn cha mẹ mình là người như vậy.
375 Anh từng thống hận nhà họ Thẩm, chưa từng bỏ qua cho bất kỳ một ai, nhưng lúc này đây, khi anh phát hiện cô đã chậm rãi dừng chân trong lòng anh thì anh đã tự động tách biệt cô và phần còn lại của nhà họ Thẩm thành hai phẩn, thù hận của anh đã dần dần tiêu biến khỏi cô, đã tự giác coi cô là người của anh!Nếu nói nợ, là anh nợ cô! Anh cười khổ một tiếng, đã biết rằng, nếu anh đã động tình với người phụ nữ này, cảm giác áy náy không nên có tự dưng sẽ tới, gặm nhấm cõi lòng anh, khiến cho anh không thể nào đối xử lạnh lùng với cô như trước đây nữa!“Vi…” Anh cố làm mình tỉnh táo, gần như cô đã bức anh sát tới bên bờ vực sụp đổ, anh không muốn mất cô một lần nữa, nắm chặt quả đấm, anh nhíu mày, “Chúng ta hãy thử một lần, thử một lần xem có thể chung sống hay không, dù sao đứa trẻ cũng là người nhà họ Hắc, anh cũng từng nói rồi mà, anh nguyện ý cho con cơ hội làm người thừa kế…”“Thôi khỏi…” Tường Vi lạnh lùng cắt lời anh, lạnh lẽo thốt ra, “Nếu làm người thừa kế của nhà họ Hắc, sẽ biến nó thành anh thứ hai, tôi thà cùng Tiểu Trạch sống những ngày tầm thường.
376 Tại sao tòa kiến trúc nhà họ Hắc chỉ có một màu đen? Đây cũng là vấn đề cô từng thắc mắc. Có ai hiểu được, màu đen u buồn này mấy chục năm như một ngày, trang nghiêm như thế, lúc nào cũng là áp bức và nhục nhã, lúc nào cũng có thể bị ác ma ồn ào náo động, sợ hãi …, ở nơi này cô từng trải qua vô vàn cảm giác, vô vàn…Hôm nay, khi bị buộc phải trở lại, cô ôm ấp hy vọng về một cuộc sống mới, nhưng vẫn làm cô hít thở không thông như trước.
377 Anh từng thống hận nhà họ Thẩm, chưa từng bỏ qua cho bất kỳ một ai, nhưng lúc này đây, khi anh phát hiện cô đã chậm rãi dừng chân trong lòng anh thì anh đã tự động tách biệt cô và phần còn lại của nhà họ Thẩm thành hai phẩn, thù hận của anh đã dần dần tiêu biến khỏi cô, đã tự giác coi cô là người của anh!Nếu nói nợ, là anh nợ cô! Anh cười khổ một tiếng, đã biết rằng, nếu anh đã động tình với người phụ nữ này, cảm giác áy náy không nên có tự dưng sẽ tới, gặm nhấm cõi lòng anh, khiến cho anh không thể nào đối xử lạnh lùng với cô như trước đây nữa!“Vi…” Anh cố làm mình tỉnh táo, gần như cô đã bức anh sát tới bên bờ vực sụp đổ, anh không muốn mất cô một lần nữa, nắm chặt quả đấm, anh nhíu mày, “Chúng ta hãy thử một lần, thử một lần xem có thể chung sống hay không, dù sao đứa trẻ cũng là người nhà họ Hắc, anh cũng từng nói rồi mà, anh nguyện ý cho con cơ hội làm người thừa kế…”“Thôi khỏi…” Tường Vi lạnh lùng cắt lời anh, lạnh lẽo thốt ra, “Nếu làm người thừa kế của nhà họ Hắc, sẽ biến nó thành anh thứ hai, tôi thà cùng Tiểu Trạch sống những ngày tầm thường.
378 Tại sao tòa kiến trúc nhà họ Hắc chỉ có một màu đen? Đây cũng là vấn đề cô từng thắc mắc. Có ai hiểu được, màu đen u buồn này mấy chục năm như một ngày, trang nghiêm như thế, lúc nào cũng là áp bức và nhục nhã, lúc nào cũng có thể bị ác ma ồn ào náo động, sợ hãi …, ở nơi này cô từng trải qua vô vàn cảm giác, vô vàn…Hôm nay, khi bị buộc phải trở lại, cô ôm ấp hy vọng về một cuộc sống mới, nhưng vẫn làm cô hít thở không thông như trước.
379 “Mẹ lớn lên trong căn nhà gỗ này sao?”“Ừhm… cũng gần như vậy, từ khi 10 tuổi mẹ bắt đầu ở đây, có điều… ở đây rất tĩnh mịch…”Không bị cha quất roi, không có nước mắt của mẹ, nơi đây, từng là một mảnh đất yên bình với cô.
380 Hắc Diêm Tước theo thói quen vặn lông mày, có cảm giác cô đơn chợt lóe lên, bất đắc dĩ thở dài, anh vất vả chuẩn bị bữa sáng, tự mình nướng bánh mỳ, tự mình hâm sữa tươi, hai mẹ con này một người thì nói bình thường, một người lạnh nhạt im lặng, thật sự đả kích sự tự tin lúc đầu của anh.