301 “Cũng phải, tiên sinh chưa chắc đã có thể trở về…. Hiện tại cũng không có ai quản lý nhà kính…. ”. Người giúp việc thở dài nói. “Câm miệng! Anh ấy nhất định sẽ trở về! Sau này cô không được nói những lời như thế!” Tường Vi dừng động tác trong tay, lớn tiếng phản bác, “Anh ấy vẫn còn sống!”“Nhưng mà….
302 "Nhưng mà tiên sinh không chắc trở về được. . . . . . Bây giờ tòa nhà kính cũng không có ai quản lý. . . . . " Người hầu thở dài nói. "Câm miệng! Anh ấy nhất định sẽ trở lại! Từ nay về sau không cho nói những lời này nữa!" Tường Vi dừng động tác trong tay, lạnh lùng phản bác: "Anh ấy vẫn còn sống!""Nhưng mà.
303 Đêm tuyết rơi, trời rét lạnh, Tường Vi bận rộn cả ngày trong tòa nhà kính, đến ban đêm mới về đến nhà gỗ nhỏ. Một đêm lại một đêm, cô trở mình nhìn bông tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, đã từng nghĩ đến một vài chuyện cũ, trong lòng thầm gọi tên Tước.
304 “Cô!” Tường Vi chạy vội đến bên cô gái có vết sẹo, thấp giọng kêu, “Cô đã nói chỉ cần 20 tỷ, giờ lại gần như chiếm lấy cơ nghiệp hơn ngàn tỷ của nhà họ Hắc, cô đã đồng ý với cháu sẽ không đến nhà họ Hắc gây chuyện, cô quên rồi sao?” “Cháu còn dám nói à! Tên Hắc Diêm Tước kia thật quá gian trá, chẳng biết hắn ta đã dùng cách gì tẩu tán hết tiền bạc của nhà họ Hắc đi nữa! Hắc thị giờ đây thực ra chỉ là một cái vỏ rỗng thôi! Tường Vi, cháu đừng có ngu, cô nghi tên đàn ông kia, có khi là giả chết!” Cô của Tường Vi cúi đầu nói với Tường Vi mấy câu, ngay sau khi nhận được di chúc thủ hạ đưa tới, lật giở mấy tờ, sắc mặt càng lúc càng khó coi, “Con bà nó, cái di chúc rách nát gì thế này? Căn bản là chẳng thực tế gì cả! Lại dám công khai bán đấu giá đồ thế chấp của nhà họ Thẩm chúng ta!” “Cô, cô bảo… Tước giả chết?” Tường Vi vừa nghe thấy cô bảo Tước giả chết, trong lòng liền giấy lên vô vàn hy vọng, linh cảm của cô đúng, cô biết anh không nỡ chết đâu….
305 Lễ giáng sinh mỗi năm đến một lần, rất đúng kỳ hạn. Giữa cái lạnh thấu xương, không ảnh hưởng chút nào đến cuộc sống xa hoa của những người giàu có kia.
306 Tường Vi hơi đau lòng, biết thừa tối nay cô mình đặt mai phục, lại vẫn hy vọng anh sẽ xuất hiện. Cho dù chỉ nhìn anh một cái cũng được, chỉ cần biết là anh vẫn bình an, cô không tiếc gì cả.
307 “Ngừng! Phạm pháp? Cô mày phải chịu khổ vì cái mớ luật pháp chó má này đấy! Luật pháp chỉ là thứ vô dụng với cô mày thôi! Tóm lại, cháu tạm dừng tay, tất cả đã có cô an bài! Còn nữa, không phát hiện tung tích Hắc Diêm Tước ở hiện trường, cháu nói thật đi, Tiểu Trạch có phải con hắn không?” Cả người Tường Vi run lên, lòng bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi: “Sao tự dưng cô lại hỏi thế?” “Tốt thôi, cháu đã nói thế thì cô cũng biết đáp án rồi!” Trong lòng cô căng thẳng, vội vàng phủ nhận: “Không! Không phải đâu, Tiểu Trạch không phải con anh ấy!” “Cháu không lừa được cô đâu, hình thức Tiểu Trạch giống hắn ta như vậy, không nghi ngờ gì bọn họ chính là cha con! Cháu vừa nói thế, cô càng khẳng định suy đoán của mình! Cũng tốt, trong tay chúng ta có thêm quân cờ vua rồi!” “Cô, Tiểu Trạch cũng là hậu duệ nhà họ Thẩm mà! Cô…” Tại sao tàn nhẫn vậy! Mấy chữ này Tường Vi nhịn xuống, không thể nào nói ra với cô mình được.
308 "Cô, cô ở đâu? Làm sao bây giờ?" Tường Vi nhỏ giọng hỏi, trong lòng hơi nôn nóng, dù sao đây là đồ của nhà họ Thẩm, huống chi cô từng nhìn thấy trong thư phòng của Tước, hiển nhiên cô không ngờ bình hoa lỗi thời này được người ngoài mua.
309 “Đừng…”Tứ chi của Tường Vi đều bị bọn họ kiềm thật chặt trên cánh cửa, cô giãy thế nào cũng không thoát, cô nhắm hai mắt đầy tuyệt vọng, “Cô… anh ấy sẽ không tới đâu… Hu…”Anh sẽ không tới!Những lời này, cũng từng khắc dấu thật sâu trong lòng cô, không ai hiểu rõ thủ đoạn của anh hơn cô, sự việc năm năm trước ở Singapore đã dạy cho cô đau đến triệt để, đã chặt đứt mọi sự kỳ vọng và chờ đợi vào anh! Anh sẽ không tới cứu cô đâu! Cô tuyệt vọng sâu sắc, cổ họng khô khốc phát ra từng tiếng nức nở nghẹn ngào khàn khàn, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt trang điểm tinh xảo, tóc tai bù xù, cả người nhếch nhác thê thảm, nhìn mà ghê! Anh thật sự không tới, cô phải nói bao nhiêu lần thì cô ta mới chịu dừng tay? “Ha ha ha…” Một chặp tiếng cười vang vọng, làm lồng ngực cô chấn động đau đớn, chợt, một mùi hôi thối của đàn ông đang ở phía trên cao so với cô vượt lên, Tường Vi đột nhiên kinh hãi___“Á___”Bất chợtBang bang pằng pằng….
310 Người đàn ông vừa cõng cô trên lưng, vừa nhanh chóng chạy trốn, Tường Vi nằm sấp trên người anh ta, bởi vì bị mất máu nên đầu óc dần dần bị choáng, cô muốn hỏi vì sao anh ta phải nói xin lỗi? Cô cô chịu được khó khăn, tất cả đều không có liên quan gì đến anh ta, ngược lại cô phải cảm ơn anh ta, cảm ơn anh ta đã cứu cô.
311 Một đêm đông rét lạnh, khó mà tưởng tượng được, tối nay là một tối giáng sinh không ngủ, vốn là một đêm mừng vui, cô lại được trải nghiệm loại đau khổ sống chết lần đầu tiên.
312 Đêm nay thật lạnh lẽo, biết rõ khung cảnh trong giấc mộng ấm áp này mỏng manh đến mức nào, nhưng cô không hề muốn tỉnh lại, cô rất luyến tiếc sự dịu dàng này, khát vọng quen thuộc không muốn xa rời này, cô không có sức lực cự tuyệt bàn tay to lớn này, cô sợ mình vừa tỉnh lại giấc mộng cũng chấm dứt.
313 “Long Hổ Đường?” Lòng Tường Vi run lên. “Sao? Cháu biết?” Ánh mắt nghi ngờ của cô ta khẩn trương nhìn chằm chằm mỗi cử động của Tường Vi, cô ta không tin con nha đầu này, kể từ khi kế hoạch dịp giáng sinh bị thất bại, bọn họ hành động càng lúc càng khó khăn.
314 Năm ngày sau, thương thế của Tường Vi đã khá lên phân nửa, nhưng hơi thở vẫn hơi suy yếu. Chú Hải đến đón cô ra viện, không ngờ mợ Hắc và Mai Linh cũng tới.
315 Một màn của năm đó bỗng xuất hiện trong đầu Tường Vi, thần sắc cô hoảng hốt trong chốc lát, giống như quay trở lại năm mười tuổi, cô giúp chú Lực Minh đi đưa hoa quả, trên đường bắt gặp hình ảnh Tước đang thân mật với Tư Kỳ, ánh mắt đó thật đáng sợ, lại còn bị bác Hắc phát hiện, ông liền khiển trách cô, giỏ trái cây cô đang cầm hốt hoảng rơi xuống, trái cây lăn lóc khắp mặt đất, cô còn chưa kịp nhặt hết lên đã bị sắc mặt âm trầm của bác Hắc dọa sợ tới hoảng hốt bỏ chạy.
316 Mai Linh vừa dứt lời, liền đứng lên khỏi sa - lon, đi tới trước mặt Tường Vi, bịch một tiếng quỳ xuống!Tường Vi sững sờ, không ngờ cô ta lại dùng cách này…Bịch bịch bịch! Mỗi một tiếng vang lên là một lần Mai Linh dập đầu xuống sàn nhà, Mai Linh là một người đàn bà cương liệt, không bao giờ để mình phải chịu ấm ức! Với tính cách cô ta thì cô ta không dám động vào Tường Vi thứ nhất là vì người cô dữ tợn kia, thứ hai là không muốn chuyện tối mai bị hỏng mất, cho nên không thể làm gì khác là ra hạ sách này! Cái trán dập xuống sàn nhà tạo ra tiếng vang bịch bịch, cô ta thề, rồi cô ta sẽ trả lại cái nhục này rất nhanh!“Tường Vi tiểu thư, cô hãy tin Mai Linh đi, nếu là do nó làm, nó tội gì tự uất ức mình chứ!” Mợ Hắc thấy cảnh này cũng kinh hồn bạt vía, bà ta tin rằng chuyện này không phải do Mai Linh làm.
317 Tường Vi nằm mơ cũng không ngờ, nơi Mai Linh bảo cô đến lại là một chiếc du thuyền đèn đuốc sáng trưng hào hoa mỹ lệ. Dưới sắc chiều tà lành lạnh, mặt biển mênh mông trắng bạc phản xạ ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt như một tấm gương.
318 Giống như cô bé lọ lem, cho dù bị mẹ kế và các chị ngược đãi, vẫn thiện lương hồn nhiên như thiên thần, người như thế có tồn tại trên đời này sao? Dĩ nhiên, Tường Vi chính là một trường hợp hy hữu, nhưng hình như cô không được may mắn như cô bé lọ lem, bởi cô không gặp được hoàng tử như cô bé lọ lem, mà gặp phải ác ma…Ở nơi này gió biển thốc lên từng cơn lạnh lẽo trong đêm, trên du thuyền ‘Vương hậu Mary số hai’ là một khung cảnh hoạt sắc sinh hương, ngập trong vàng son!Trong hành lang tầng sáu của du thuyền, những căn phòng giống như trong khách sạn, một cô gái trùm đầu cõng một bóng người màu vàng, đi lại vội vã trong hành lang.
319 “Ha ha ha! Thứ tao cho mày ăn tuyệt đối là đồ tốt! Tẹo nữa thôi mày sẽ biết!” Mai Linh âm lãnh nói xong, bèn dụi điếu thuốc đang cháy dở đang cầm lên cánh tay Tường Vi___“Á…”Lửa đốt đau nhức kích thích thần kinh Tường Vi trong nháy mắt, cô đau tới mức la lên, ánh mắt Tường Vi chợt lạnh lẽo: “Mai Linh! Đừng ép tôi hận cô!”“Hận tao? Cứ việc! Tao cho mày biết, tiện nhân, tao đã nhìn mày không vừa mắt từ lâu rồi! Năm đó tao khổ cực vào ‘Thịnh Thế’ bị mày cắt đứt cả sống mũi mới phải đi phẫu thuật chỉnh hình, mày thì sao? Dùng nỗi bất hạnh của tao để đá Thước Tư Kỳ đi, thuận lợi ngồi lên vị trí người mẫu số một! Mày có biết ngày ngày tao nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, nhìn mày ngày ngày được lên báo, trong lòng tao khó chịu và hận đến mức nào?”Đè nén bao nhiêu năm trong lòng, rốt cục Mai Linh không nhịn được nói ra tất cả! Một tay cô ta túm lấy tóc Tường Vi, dùng sức lôi!“Á…” Tường Vi đau đớn.
320 Cơ thể đau khổ vì luồng nhiệt, tâm trạng lại đóng băng vì lạnh lẽo. Chợt Tường Vi cả kinh! Khi bàn tay này chạm vào người cô, cơ thể cô run rẩy, trái tim co rút nhanh chóng, thần kinh căng thẳng, bởi loại cảm giác này___Rất quen thuộc! Từng có một người đàn ông tà ác cũng có bàn tay lạnh lẽo như vậy, thon dài, hữu lực, sạch sẽ không nuôi móng tay, đầu ngón tay hơi thô ráp, giống như mang điện kích thích thần kinh cô!Giây phút này, bàn tay to lớn kia suồng sã chuyển động khắp phía dưới cô…Tường Vi ngưng thở, cơ thể nhẹ nhàng run rẩy vì những đụng chạm này, mũi cô chợt cay xè, khóe mắt chứa ánh nước___“Là anh phải không?”Nghẹn ngào ba chữ (trong tiếng Trung câu này có ba chữ), phát ra từ trong cổ họng khô khốc của cô, cô không dàm khẳng định chủ nhân bàn tay này có phải là anh hay không, tuy cô đã rất quen thuộc những xúc cảm này, nhưng trong bóng tối, cô đang trong tình trạng kinh hoảng, cơ thể bị lửa dục thiêu đốt, cô không dám khẳng định có phải do ảo giác của mình hay không!Cắn chặt môi, cô không dám động đậy gì, trong bóng tối, mở to đôi mắt linh hoạt, muốn nhìn cho rõ bóng đen kia xem có phải là anh thật không! Nhưng trừ nước mắt mơ hồ, cô chẳng thấy nổi thứ gì, bàn tay ghê tởm kia vẫn đang sờ soạng đùi cô, mỗi lần đụng vào một vết thương do bị roi quất, cô đều thở khẽ, giống như đang hành hạ, lại có loại dịu dàng khó thấy được___“Rốt cục có phải anh không? Hu hu…” Trong lòng cô tích tụ cảm xúc của nhiều ngày, dường như không nhịn nổi nữa mà hỏi ra, chợt cô nổi nóng quát lên, “Chỉ có anh mới có thể dùng tay bừa bãi hành hạ em trước! Chỉ có anh mới thích nấp trong bóng tối! Chỉ có anh mới có thể độc ác tới nỗi mặc kệ tất cả dùng cái chết lừa gạt cả thế giới! Chỉ có anh… người đàn ông xấu xa nhất thế giới….