1 Lời nói đầu
Lời nhà xuất bản
Lời giới thiệu của tác giả
Lời người dịch
Lời đề tặng
Phần I: Ra vào khu đèn đỏ
Trốn học giúp nước
Lần đầu làm chuyện ấy… nhận lại hai thứ
Bước đầu “vào nghề”
Được lên máy bay – thỏa lòng mong ước!
Món tiền đầu tiên – vất vả khôn cùng
Để đến được xử sở hoa anh đào… (hay còn gọi là địa ngục)
Cái tên Êri “giàu có” hay “đen đủi”
Ma cờ bạc nhập hồn – bắt đầu ra “lượn ngõ”
Bạn rủ ngồi tù
Tự cướp của nhau
Tính kế lấy chồng
Sống trong cung điện
Tưởng rằng may mắn có thể bỏ được nghề…
Gặp gỡ Forrest Dave tại Bahrain
Phần II: Chu du trong tù
Suýt chết trong khi làm nhiệm vụ
Tấm lòng cảnh sát Hồng Kông
Nhà tù hay thiên đường
Ngôi nhà lớn
Hoạt động hỗn loạn
Thằng Kô!!!
Nghi ngờ.
2 Lời nói đầu
Tôi là Ê-ri là cuốn tự truyện kể lại chuỗi ngày đầy sóng gió nơi xứ người của một cô gái điếm người Thái Lan. Tác phẩm là tiếng nói tố cáo những tệ nạn xã hội đẩy nhiều phụ nữ vào cảnh sống như địa ngục.
3 Ra vào khu đèn đỏ
Trốn học giúp nước
Lúc đó tôi năm tuổi và đã có thể nhớ được chuyện của mình. Điều kiện gia đình tôi chỉ ở mức trung bình nếu không muốn nói là khá nghèo.
4 Tôi còn nhớ có lần trên đường đi học về tôi ghé mua một que kem vị dâu. Tôi vừa đi vừa ăn cho đến khi về tới nhà. Tình cờ gặp đúng lúc anh tôi đang ở nhà.
5 Tôi chơi khá thân với chị Sỉ-pray, đi đâu cũng đi với nhau. Trong suốt kỳ nghỉ đó chúng tôi cứ quấn lấy nhau cả ngày.
Sáng hôm sau, Ót vẫn đến nói chuyện, cười đùa với tôi như chưa có chuyện gì xảy ra.
6 Lần đầu làm chuyện ấy… nhận lại hai thứ
Tôi thi lại lần thứ hai vào trường Kỹ thuật Don Muang khi đã sang tuổi mười bảy. Tôi học muộn hơn bình thường hai năm do chuyển nhà phải nghỉ học mất một thời gian.
7 Tôi sợ về nhà kiểu gì cũng bị anh Tông đánh. Nhưng lần này tôi sẽ không nhẫn nhịn anh nữa. Tôi nói với Ót là tôi muốn mượn một khẩu súng để phòng thân, nếu anh ta đánh thì tôi sẽ dùng súng để dọa.
8 Đến nhà gặp mẹ Ót, tôi cảm thấy bà rất vui mừng và có vẻ thương cháu trai. Thím Xa Ing là người rất mê trẻ con, khi ngủ cũng phải bế con tôi ngủ cùng.
9 Bước đầu “vào nghề”
Trở lại Bangkok ở với mẹ, cũng vừa lúc bố tôi ở Ả Rập về. Bố chắc chắn không thể quay lại làm việc ở Ả Rập được nữa vì đã hết hợp đồng lao động, ngoài ra công việc cũng rất nặng nhọc mà ông thì đã có tuổi.
10 Tôi rất buồn, khóc và kể lại câu chuyện cho họ nghe tại sao tôi lại đến Pattaya. Họ cũng nói họ thấy thương tôi nhưng không biết phải giúp đỡ thế nào.
11 Một hôm, Lếp hỏi tôi:
“Này Nỉnh tao không muốn đi học nữa đâu. Mày nói tao có nên nghỉ học không? Vì đi học tao chẳng hiểu gì cả”.
Tôi nói:
“Tùy mày thôi.
12 Được lên máy bay – thỏa lòng mong ước!
Lâu dần, tôi bắt đầu thấy chán những cuộc chơi nên bắt đầu tách khỏi đám bạn đó và cố gắng tìm một công việc mới để làm.
13 Sáng hôm sau tôi và A ma lên đường đi Hồng Kông. Tôi vô cùng hồi hộp, đến mức lúc ngồi trên máy bay tôi không hề ngủ chút nào chỉ mải nhìn bầu trời, nhìn mây trôi.
14 Món tiền đầu tiên – vất vả khôn cùng
Sau khi chịu đựng bao nỗi vất vả từ Hồng Kông trở về Thái Lan, tôi rất vui mừng với số tiền đã kiếm được. Đây là số tiền lớn nhất mà tôi từng kiếm ra và tôi suy nghĩ tiếp theo sẽ nên làm gì với số tiền này.
15 Hồi trước, khi mới đi bán dâm, tôi bắt đầu suy nghĩ rằng đó là điều bắt buộc phải làm chứ kỳ thực trong lòng tôi chưa từng nghĩ sẽ trở thành một gái bán dâm chuyên nghiệp.
16 Tôi thầm nghĩ chắc Ót vẫn giữ tính cách như cũ giống như hồi ở với tôi, lười biếng, không chịu làm việc. Ai mà lấy phải hắn làm chồng cũng đen đủi cả một đời.
17 Để đến được xử sở hoa anh đào… (hay còn gọi là địa ngục)
Gần đến ngày lên đường, tôi cảm thấy rất hồi hộp, cả đêm không ngủ được. Tôi bỗng nhớ đến Lếp, bạn của tôi và nghĩ rằng giờ này chắc Lếp đang sung sướng, hạnh phúc ở Ả Rập.
18 Nhưng lúc đó tôi và các bạn đều rất đói. Tôi nói:
“Hay chúng ta đi ăn ở bãi tắm Chom Thiên trước. Ăn xong rồi hãy về Bangkok có tốt hơn không? Có vẻ mọi người ai cũng đói cả rồi”.
19 Lúc mới đến, tôi nhìn thấy một con kỳ đà (người Thái tin rằng con vật này luôn mang lại sự xui xẻo, tai ương) đang bò vào nhà chị ấy nhưng hình như nó bị người ta chém ở giữa lưng tạo thành một viết thương nham nhở.
20 Sau khi ghi nhớ ngoại hình của nhân viên này xong, tôi ra khỏi khách sạn và trở về nhà. Bà chủ đưa tôi đi chơi trong một siêu thị rất lớn theo như suy nghĩ của tôi lúc đó.