101
Tất cả chúng tôi đều bất ngờ trước câu trả lời của thầy Toàn, à mà không, chỉ có thấy thầy Hoạt, thầy Vi và nàng thôi. Thầy Hoạt quay sang ngạc nhiên lên tiếng hỏi:
- Anh cả à! Quy tắc tổ tiên đặt ra không thể làm trái.
102
- Anh cả không nói đùa đấy chứ? Sao lại để cho một tên mới học việc canh giữ đền cô bốn được?
Thầy Hoạt vội vàng lên tiếng, thầy Vi cũng gật đầu như tán thành đồng quan điểm:
- Chú ba nói đúng đấy anh! Nơi đấy âm khí dày đặc vô cùng đáng sợ! Chỉ có những thầy pháp cao tay mới có thể canh giữ nơi đó! Cậu thanh niên trẻ này dù là kì tài chăng nữa thì cũng là quá non nớt để trông đêm ở cấm địa đó!
Thầy Toàn nhấm nháp tách trà rồi khẽ mỉm cười nhìn về phía tôi:
- Nếu là một người bình thường thì có lẽ là không làm được! Nhưng nếu là một đạo sĩ Mao Sơn thì chắc cũng không khó khăn gì đâu.
103 Chuỗi ngày tiếp theo trải qua rất bình thường. . . Tôi vẫn học đạo ban ngày và đêm về thì ngủ ở đền cô bốn. Đôi khi chỉ ước một lần nhìn thấy hồn ma bóng quế rồi đánh chết mợ nó luôn chứ cái kiểu âm khí dày đặc mà im lìm đáng sợ thế này thì tôi thấy không quen.
104
- XCM mày! Giỏi thì ra đây. . . Ra đây!
Tôi hét lên trong tâm trạng cực kì ức chế, tiếng hát bỗng nhiên ngừng lại rồi mọi thứ lại im lặng đến mức đáng sợ.
105 Từ đằng xa, một bóng người dần dần hiện ra phảng phất giữa làn sương khói mờ ảo. Một nữ nhân mặc bộ quần áo trắng muốt ngồi trên tấm phản gỗ, xung quanh tỏa ra tà khí phảng phất màu xanh lam.
106
- Đó là cái gì vậy?
Đôi mắt tôi ngạc nhiên nhìn về phía chiếc quan tài, rồi tôi đi về phía nó để nhìn cho kĩ hơn. Bỗng nhiên người đàn bà hô lớn ngăn cản lại:
- Đừng lại gần đó.
107
Âm thanh vang lên khiến chúng tôi giật mình sửng sốt, từ trong màn đêm sâu thẳm, một bóng người quen thuộc dần dần hiện ra.
Hắn lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía chúng tôi rồi khẽ nhếch mép nói tiếp:
- Các người thông minh hơn ta tưởng đấy! Vậy là bí mật đền cô bốn cuối cùng cũng có người phá giải.
108
- Các người im hết đi. . . !
Một giọng nói chợt hét lên, người đàn bà run rẩy cố ghìm chặt cảm xúc nhưng có lẽ nó đã đi quá giới hạn. Bà ta vẫn ôm con gái mình, tiếng rên hổn hển như bị một áp lực nào đó đè nặng lấy.
109
Tôi không thể tin những gì mà mình vừa được nghe từ thầy Toàn, một câu chuyện mà tôi chưa bao giờ được xác thực từ bất cứ một tư liệu nào cả. Tôi ngạc nhiên nhìn ổng rồi cất lời hỏi:
- Nhưng lịch sử rõ ràng đã ghi lại là thủ cấp của Chế Bồng Nga đã bị Trần Nguyên Diệu chặt xuống rồi được tướng quân Trần Khát Chân đem dâng lên vua Trần Nghệ Tông còn xác thì được người Chiêm hỏa táng rồi mà?
Thầy Toàn khẽ cười nhạt rồi nhìn về phía quan tài, giọng nói ông lại vang lên điềm đạm:
- Trước giờ lịch sử luôn do kẻ thắng cuộc viết ra! Chân lý ấy mà ngươi vẫn không hiểu sao? Giống như việc xâm lược hay mở mang bờ cõi thực ra chỉ là một! Quan trọng là ngươi nhìn vào khía cạnh là kẻ đi xâm lược hay là kẻ bị xâm lược mà thôi!
Ra là vậy, điều thầy Toàn nói cũng có vẻ là đúng.
110
- Roẹt. . . !
Một tiếng quét khô không khốc vang lên, may mà tôi đã tránh sang bên trái vài giây trước đó nếu không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra. Chỉ thấy khói bụi lờ mờ, dưới đất vẫn còn in hình vết gì đó trên nền đang bốc khói nghi ngút.
111 Cơ thể thầy Toàn bay thẳng vào tường rồi đứng bất động không có phản ứng, tôi nắm chặt đôi tay, hai hàm răng nghiến chặt như đang trút toàn bộ sức mạnh sau cú đấm đó.
112 Tôi chạy thật nhanh về phía nàng và cô bốn, thật khó có thể diễn tả cảm xúc của tôi lúc này có lẽ tôi đang trải qua một niềm tin về một hi vọng nào đó, hoặc đơn giản hơn đó là niềm hạnh phúc vô bờ bến.
113 Thầy Toàn lao thật nhanh đến dùng roi thuồng luồng vụt thật mạnh về phía bóng người đó, một ánh sáng chói lòa vang lên, cả thân hình thầy Toàn bị đẩy mạnh về phía xa rồi gục ngã dưới nền đất lạnh.
114
- ហេតុអ្វីបានជា? អ្នកអាចឆ្លើយសំណួរទាំងនេះនគរកាតព្វកិច្ចនោះទេ? ( Sao? Ngươi có thể trả lời cho những thắc mắc của bổn vương không?)
Chế Bồng Nga lạnh lùng nói tiếp, tôi nuốt nước bọt ực một cái rồi vội vã trả lời:
- បច្ចុប្បន្នលោកកំពុងស្ថិតនៅក្នុងជីវភាពលាបកោណនៅភាគខាងជើងវៀតណាមមានប្រាក់! ហើយខ្ញុំប្រជាពលរដ្ឋនៃប្រទេសវៀតណាមមួយ! ( Hiện tại ngài đang ở côn sơn kiếp bạc thuộc miền bắc việt nam! Còn tôi là một người dân của nước việt nam!)
Chế Bồng Nga chau mày rồi lên tiếng hỏi lại:
- វៀតណាម? វៀតណាមអស្ចារ្យតើអ្នកមានន័យ? ( Việt Nam? Ý ngươi là Đại Việt?)
Lúc này cảm xúc của tôi rất hỗn loạn, không biết gã sẽ làm gì tiếp theo nếu tôi gật đầu xác nhận nữa! Theo lịch sử thì giữa Chế Bồng Nga và nước Đại Việt có mối thâm thù đại hận, nếu như gã nổi giận rồi lỡ tay giết tôi luôn thì sao? Mà thôi đã đến nước này thì cũng không thể vãn hồi được nữa rồi, trước sau thì cũng tử ẹo nên tôi cố gắng gồng mình rồi trợn mắt dõng dạc lên tiếng:
- នោះហើយជាសិទ្ធិ! វៀតណាមវៀតណាមគឺជាអតីតសាកលវិទ្យាល័យ! និយាយដោយត្រង់ទៅការ៉េមួយសំណួរសម្រាប់វា.
115
Ánh sáng từ trên cao xuyên qua địa đạo chiếu thẳng xuống người thầy Toàn, một làn hơi nóng tỏa ra kèm theo đó là một áp lực kinh hồn. Chế Bồng Nga buông cổ tôi ra rồi chau mày nhìn về phía thầy Toàn, gã nhoẻn miệng cười một cách khinh khỉnh:
- Hmm.
116
- Hai vị cho đệ lên trước nhé?
Phù Đổng Thiên Vương mỉm cười lên tiếng hỏi, Đức Thánh Trần có vẻ lo lắng không vui nhưng Lạc Long Quân đưa tay ngăn cản.
117 - Ngươi nghĩ là chỉ có ngươi biết triệu hồi âm binh thôi sao? Hỡi các binh lính Đại Việt đã cùng ta trải qua sương gió chiến trường! Một lần nữa ta ra lệnh cho các ngươi quay về nhân gian, tiêu diệt ngoại tặc bảo vệ sơn hà xã tắc.
118 Thời gian như ngưng đọng, tiếng vũ khí va chạm vào nhau méo mó đi như kiểu chúng đến từ thế giới khác vậy. Lạc Long Quân phi thân như sao xẹt đến trước mặt Chế Bồng Nga rồi vận sức đấm thật mạnh vào giữa (.
119 Một đấm giữa ngực Lạc Long Quân, khiến linh hồn ngài tách rời khỏi cơ thể ông bác già. Cố gắng chới với hình hài người phàm lần cuối, nhưng đổi lại chỉ là sự tuyệt vọng, linh hồn Lạc Long Quân đã quay trở về cung của ngài.
120
- Pankaka? Thực sự là ông sao? Sao tôi lại ở đây? Tôi tưởng khi chết đi thì mình phải ở âm tào địa phủ chứ?
Tôi ngạc nhiên nhìn lại bản thân mình rồi nhìn về phía kẻ đang ngồi trên ngai vàng.
Thể loại: Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Xuyên Không, Dị Giới
Số chương: 50