21 Bé con vừa nhìn thấy anh đã lộ ra vẻ mặt tươi cười, ánh mắt tràn ngập vui vẻ híp cả lại, nói thật ngọt ngào: “ Chú Ngôn". Anh liền đến bên bế con lên, cứ nhằm vào khuôn mặt xinh xắn bé nhỏ ấy mà hôn, nói đầy cưng chiều: “ Bé con có nhớ chú không?".
22 Cửa phòng anh mở rộng, tựa như đang chờ đợi cô đến. Cửa thang may mới mở ra thì cũng cùng lúc anh bước ra khỏi phòng, nhìn cô hỏi: “ Em vừa đy đâu thế? Bé con đang muốn gặp mẹ".
23 Ngày hôm sau Cố Chi Sâm có gọi điện cho cô cùng thảo luận về mấy phương diện thiết kế, trước khi gác điện thoại liền hỏi: “ Đã cảm thấy khá hơn chút nào không?".
24 Tiếng đóng cửa vô tình vang lên, đem anh và cô tách thành 2 thế giới, anh chậm rãi nhắm mắt lại, dựa cả người trên cửa. Cô khóc, cô nói rằng cả đời chuyện cô hối hận nhất là chuyện đã từng gặp anh.
25 Cô đy đến một dòng suối, có lẽ đây là nơi gần nhất với Thiên đường thì phải, cảnh vật xung quanh thật khiến con người ta cảm thấy choáng ngợp, thiên nhiên tươi đẹp với hoa cỏ cây cối xanh tươi, không khí cũng thật yên tĩnh thâm sâu, dường như trần thế ồn ào xô bồ không thể chạm nổi đến nơi đây.
26 Ngôn Bách Nghiêu ôm bé con về nhà, mẹ Ngôn đang loay hoay sửa mấy chậu hoa , quay đầu liếc con, trừng mắt nói: “ Vẫn còn nhớ là có bà mẹ này sao?". Nói xong mới phát hiện trong tay con là một đứa bé da trắng như tuyết, môi hồng xinh xắn, vừa nhìn là đã muốn yêu rồi, lập tức nở nụ cười hỏi: “ Con đang ôm con của ai đấy? Đến đây nào, đến đây để bà ôm một cái".
27 " Vì sao lại là cô ấy?" Sầm Lạc Ly không cam lòng nên không thể không hỏi câu này. Anh nhìn cô ta nở ra một nụ cười nhàn nhạt, nói: “ Tôi cũng không biết nữa.
28 Thủy Mạt gọi con dậy khỏi giường : Tiểu Bảo, nhanh một chút dậy đy con! Mặt trời đã phơi nắng đến mông, gà trống gáy cũng muốn khản cổ rồi !!! Bé con từ trong chăn thò đầu ra, chớp chớp mắt, mơ hồ nói : Mẹ ah, gà trống gáy thì có liên quan gì đến con chứ? Con có phải là gà mái đâuu!!.