Tình như khói hoa Chương 38 - 41 (hết)
Chương trước: Chương 33 - 37
Chương 38
- Chắc anh còn chưa biết, Lê Nhã Kỳ đã có thai với anh đấy!
Lưu Di cười ha hả, nhìn vẻ khiếp sợ trên mặt Tần Lam.
- Tiếc thay, đã chẳng còn nữa rồi!
Cô cười sằng sặc, tiếng cười sắc lạnh đến kinh khủng.
- Tôi cứ đẩy khẽ như thế này, còn cô ta thì cứ lăn tròn xuống dưới... Mất rồi, mất hết rồi... Ha ha ha ha!!!
- Đồ khốn nạn!
Tần Lam phẫn nộ, chẳng kể chính mình đang bị trói vào ghế mà bổ thẳng về phía cô, thế nhưng vết thương ở chân đã khiến anh ngã khuỵu xuống đất.
- Lưu Di! Cô là một người điên!!
Tần Lam ngoác miệng mắng lớn, nỗi đau đớn trong tim khiến anh hận không thể lập tức giết chết người đàn bà trước mắt này. Nhã Kỳ... Chẳng trách giọng nói của nàng lại bi thương như vậy, anh chỉ cho rằng nàng đang nhớ đến anh, không ngờ nàng lại phải chịu một nỗi đau lớn đến thế!
- Phải, tôi là một người điên, là các người làm cho tôi điên đấy!!
Lưu Di ngồi xuống phía trước mặt anh, xem anh đang giãy dụa nhìn lại mình bằng ánh mắt căm hận.
- Tôi yêu anh, tại sao anh lại không yêu tôi chứ? Tôi yêu anh như vậy mà!!!!
Cô dùng sức ném mạnh bình hoa xuống đất, những mảnh vỡ tứ tán rạch lên mặt Tần Lam vài vết thương nhỏ.
- Giết hắn đi!
Lưu Di nói với gã đàn ông kia.
Gã ta dường như còn chưa tỉnh lại sau những lời cô vừa nói ban nãy, cứ trố mắt ra mà nhìn.
- Em đâu có bảo muốn giết người! Chẳng phải em nói sau khi gạt hắn ta một khối tiền sẽ cùng anh và thằng bé cao bay xa chạy hay sao!
Gã đàn ông kích động nắm lấy bả vai cô.
- Giết hắn rồi, mọi thứ đều là của chúng ta, hắn cũng nên lên trời bầu bạn với Trạch Nhất là vừa.
Vẻ mặt dữ tợn của Lưu Di khiến cho gã đàn ông bất tri bất giác buông lỏng vai cô ra, phảng phất như không nhận ra cô vậy.
- Em điên rồi...
Gã ta thì thào, nói xong xoay người ôm lấy Niệm Trạch định đi ra ngoài.
- Anh đi đâu!
Lưu Di ré lên, nhào lên lưng gã đàn ông ấy hòng đoạt lại đứa trẻ.
- Niệm Trạch là của rôi! Không ai được cướp nó đi cả!
Gã đàn ông dùng sức đẩy cô ra. Lưu Di ngã lên ghế sô-pha, cô liền bắt lấy chiếc gạt tàn trên bàn, hướng vào gáy của gã ta nện xuống.
- Coi chừng!
Tần Lam hô to, thế nhưng đã muộn, gã đàn ông té huỵch xuống đất.
- Niệm Trạch!
Niệm Trạch bị ngã, dường như đã có phần hồi tỉnh.
- Cha...
Nó nằm một góc, trông thấy Tần Lam liền cất tiếng gọi.
Lưu Di không nói tiếng nào, ôm lấy thằng bé đến bên giường, ánh mắt hệt như chưa từng xảy ra chuyện gì.
- Tôi đổi ý rồi, anh chết đi tôi sống cũng không còn ý nghĩa nữa. Cả đời của tôi đã phải trải qua trong hận thù, tôi sẽ không bỏ qua cho các người, không bao giờ, dù có phải xuống địa ngục, tôi cũng sẽ bám lấy anh đến cùng!
Cô ngồi trước gương trang điểm, tỉ mỉ sửa sang lại đầu tóc, đeo những thứ trang sức tinh xảo, sau đó đứng dậy bước vào nhà bếp.
Một thứ mùi ga bị hóa lỏng truyền ra bên ngoài. Tần Lam nhất thời hiểu được cô ta sắp làm gì!
- Lưu Di! tôi có thể cùng chết với cô, nhưng hãy để cho Niệm Trạch đi đi!
Tần Lam thét lớn, cố sức vùng vẫy. Vết thương va phải đinh sắt trên đùi anh thấm máu ri rỉ ra ngoài.
- Nó cũng là của tôi, tôi phải mang nó đi theo!
Cô ngồi bên thành giường, dịu dàng ve vuốt thằng bé.
Mùi ga lỏng càng lúc càng nồng nặc, sắc mặt của Niệm Trạch hóa ra xanh mét, Tần Lam cũng cảm giác hô hấp khó khăn.
- Cô không được... Khụ khụ... mắc thêm lỗi lầm nữa!
Tần Lam tuyệt vọng nhìn Lưu Di.
- Tần Lam!
Anh nhất định đã nghe lầm, chỉ là ảo giác thôi mà! Trong lòng Tần Lam cố gắng phủ nhận giọng nói ấy. Nhã Kỳ, em không nên ở đây vào lúc này!
- Người cần đến cũng đã đến đông đủ cả rồi...
Gương mặt của Lưu Di kỳ lạ đến rợn người. Cô bước về phía trước mở cửa!
Tôi cố sức đập cửa, thét gọi tên của Tần Lam. Khung cửa đột nhiên mở ra, tôi không kịp đề phòng, bị té nhào vào bên trong. Cánh cửa đằng sau lưng tôi chầm chậm khép lại.
Chương 39
Tôi nặng nề ngã xuống đất, còn chưa kịp phản ứng, một thứ mùi hăng mũi đã xộc tới khiến cho tôi không ngừng ho sặc sụa.
- Tần Lam!
Tôi trông thấy Tần Lam đang ngã khuỵu trên mặt đất, tức thì trườn nhanh đến bên anh, mắt cá chân của tôi dường như đã bị trật mất rồi.
Thế nhưng, tôi còn chưa kịp chạm vào anh, mái tóc dài bỗng bị ai đó dùng sức giật mạnh về phía sau.
- Ối!
Tôi la hoảng, ra sức giãy dụa.
- Lưu Di!
Tôi cuối cùng cũng trông thấy kẻ đang túm tóc mình.
- Cô tới đúng lúc lắm, cùng theo chúng tôi xuống địa ngục đi!
Gương mặt của cô ta vặn vẹo, nụ cười như điên như dại. Tôi bị cô dùng sức quật vào tường, tạm thời rơi vào cơn mê man.
- Nhã Kỳ!
Tần Lam cuối cùng cũng cởi được dây trói, nhào về phía Lưu Di.
- Nhã Kỳ, tỉnh lại đi em!
Anh vừa cố gắng ngăn chặn Lưu Di, vừa thét gọi tên tôi.
Tôi nghe được tiếng la của anh, mơ màng tỉnh lại.
- Tần Lam!
Tôi muốn đứng dậy giúp anh.
- Dẫn Niệm Trạch chạy trước đi!
Tần Lam hét lên.
Tôi nhìn anh, lại nhìn sang thằng bé mặt mũi xanh tái, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, ôm lấy nó xông ra khỏi cửa.
- Không được đi!
Lưu Di muốn ngăn cản tôi, nhưng Tần Lam kịp thời ngán đường cô, khiến cho cô chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi ẳm thằng bé ra ngoài.
Tôi cố hết sức ôm nó đến một nơi an toàn. Nguyễn Nguyễn đi gọi tiếp viện rồi, khi cô nàng trở về chắc chắn có thể trông thấy đứa trẻ. Tôi liếc nhìn nó một thoáng, sau đó lại xông trở vào căn phòng.
- Em quay lại làm gì!
Tần Lam hét lên.
Tôi không đáp lời anh mà chụp lấy một chiếc bình hoa nện thẳng vào đầu Lưu Di. Nhìn cô ta ngã xuống, tôi còn chưa dám tin là mình đã làm việc này!
- Đi mau thôi!
Tôi kéo lấy Tần Lam, dường như anh cũng cảm thấy giật mình.
- Chờ đã!
Tần Lam cố gắng mang gã đàn ông kia theo cùng, gã ta không chết, chỉ bị ngất đi.
Tôi cũng quay lại giúp anh.
- Các người trốn không thoát đâu!
Thanh âm của Lưu Di vang lên như tiếng ma quỷ.
- Không!
Tần Lam lao về phía cô, trong tay cô đang cầm một chiếc bật lửa. Trong khoảnh khắc Tần Lam lướt đến ấy, Lưu Di đã kịp đánh lửa rồi quẳng vào nhà bếp!
Sau một tiếng nổ dữ dội, cảm giác như cả đất trời đều rung chuyển, bóng tối bao phủ toàn bộ thế giới...
o0o
- Tần Lam... Tần Lam...
Cơn đau của thân thể khiến tôi tỉnh dậy khỏi cơn mê, trước mắt là một màn đêm vô tận, chẳng thể trông thấy thứ gì. Thân thể tôi bị một vật nặng đè lên, không thể nhúc nhích. Tôi chỉ có thể bất lực gọi tên anh.
- ... Ư...
Trong bóng tối, một tiếng rên rỉ phát ra khiến tôi dấy lên niềm hy vọng.
- Tần Lam?
Tôi lớn tiếng gọi anh.
- ... Nhã Kỳ...
Anh cuối cùng cũng phản ứng lại. Từ hướng tiếng nói phát ra, tôi đoán anh có lẽ đang ở ngay phía trước tôi.
- Tần Lam?
Tôi cố sức với tay dài ra, hy vọng có thể chạm được vào anh. Mò mẫm trong bóng tối, tôi đột nhiên sờ phải một thứ gì đó âm ấm.
- Tần Lam, là anh ư?
Tôi không thể nào sờ được nhiều hơn, chỉ có thể chạm vào những đầu ngón tay của anh.
- Ưm, là anh...
Thanh âm của anh nghe có vẻ mệt mỏi và yếu ớt vô cùng.
- Anh có bị thương ở đâu không? Có thể cử động hay không?
Tôi không ngừng hỏi han.
- Em bị đè cứng không thể nhúc nhích rồi, chẳng thể sang được bên anh.
- Anh cũng bị đè...
Giọng anh hệt như truyền đền từ một nơi xa xôi nào đó, thật nhẹ thật nhẹ.
- Anh xảy ra chuyện rồi phải không!
Tôi có cảm giác vô cùng bất an.
- Anh không sao... Nhã Kỳ, vì sao em lại muốn đến đây chứ...?
- Em không thể để anh một mình đi đối mặt với bọn họ được! Anh bây giờ đã không còn đơn độc nữa, anh còn có em mà!
Tôi cảm thấy anh thật ngốc nghếch, cứ muốn một mình gánh chịu toàn bộ trách nhiệm, khiến tôi xót xa vô cùng.
- Nhã Kỳ... Anh yêu em...
Anh như đang thở dài.
- Anh mệt mỏi lắm... anh muốn ngủ một chút...
- Anh đừng ngủ!
Tôi hoảng hốt chạm vào ngón tay của anh, những ngón tay ấy đã bắt đầu lạnh dần.
- Tần Lam! Tần Lam!!
Cơn hoa mắt bỗng chốc đổ ập tới, bóng tối vô tận lại một lần nữa phủ trùm lấy tôi...
Chương 40
Tôi hôn mê suốt ba ngày. Sau khi tỉnh lại, tôi trở nên vô cùng lặng lẽ, không hỏi han chuyện gì, cũng không trao đổi điều chi. Mẹ tôi và Nguyễn Nguyễn hết sức lo lắng, bọn họ vài lần muốn nói việc gì đó với tôi, nhưng tôi đều tìm cách lảng đi. Trong ý thức, tôi dường như luôn muốn trốn tránh một sự việc nào đấy.
- Nhã Kỳ, Tần Lam đi rồi...
Rốt cuộc, vẫn là Nguyễn Nguyễn nói ra. Cô nàng thật sự không thể nhịn nổi nữa. Trốn tránh vốn chẳng thể giải quyết được vấn đề.
Nghe được tin tức ấy, tôi có vẻ bình tĩnh hơn suy đoán. Tôi sớm đã dự cảm được chuyện này rồi.
- Anh ấy đâu? Mình muốn gặp anh ấy?
Tôi bất chợt lên tiếng.
Nhìn phản ứng của tôi, Nguyễn Nguyễn cũng không khỏi bất ngờ, cứ ngỡ tôi sẽ khóc lóc ầm ĩ lên, nào hay tôi lại bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến mức cô chợt cảm thấy sợ.
- Nhã Kỳ, bồ không sao chứ? Bồ đừng thương tâm quá nhé...
- Mình không sao cả, mình muốn được gặp anh.
o0o
Không khí nhà xác vô cùng lạnh lẽo, bước đi bên trong đấy quả thật như hai thế giới hoàn toàn khác biệt so với bên ngoài. Đúng vậy, là hai thế giới khác biệt. Sống hay chết, cũng chỉ là chuyện trong gang tấc.
Nhân viên quản lý mang đến một thi thể phủ vải trắng rồi bước ra ngoài, tôi bảo Nguyễn Nguyễn hãy ra theo. Tôi muốn được một mình nói lời từ biệt sau cùng với anh.
Lúc vén mảnh vải liệm thi thể lên, đôi tay của tôi khẽ run rẩy. Tôi thậm chí còn có cảm giác Tần Lam vẫn chưa chết, anh đang hít thở dưới làn vải trắng kia, tôi rõ ràng nghe được tiếng thở của anh.
Anh lặng yên nằm ở đấy, tựa như đang say ngủ vậy.
- Tần Lam...
Tôi ghé sát tai anh thầm thì gọi, thả bàn tay mình vào lòng bàn tay của anh. Tay của anh lạnh lẽo lắm, bất kể tôi có ra sức ủ ấm thế nào, nó vẫn trước sau lạnh như vậy...
Anh chỉ là đang thiếp đi, không nghe thấy tiếng tôi gọi. Anh đang ngủ một giấc ngủ thật sâu... Tôi đinh ninh như thế.
Rồi tôi áp mặt lên ngực anh.
Không có... không có nhịp tim... không có... Tôi chợt hiểu ra, anh đã thật sự không còn ở đây nữa rồi...
Thẩn thờ bước ra khỏi nhà xác, tôi ngơ ngẩn tựa lên người Nguyễn Nguyễn, cuối cùng không thể nhịn được mà bật khóc, khóc đến mờ trời tối đất, khóc đến khi tôi lăn ra ngất xỉu.
Tỉnh lại một lần nữa, tôi rốt cuộc cũng chấp nhận sự thật rằng Tần Lam đã chết.
Tần Lam thuở sinh thời có viết nguyện vọng hiến tặng di thể, những bộ phận hữu dụng trong thân thể anh đều không chôn mà tặng lại cho những ai cần thiết.
Riêng trái tim, anh để lại cho Niệm Trạch.
Tần Lam không chết, anh chỉ là đang sống dưới một hình thức khác.
Việc tôi thích làm nhất chính là áp tai lên ngực Niệm Trạch, lắng nghe trái tim của Tần Lam vỗ nhè nhẹ trong cơ thể nó. Mỗi lần như vậy, tôi có cảm giác như Tần Lam vẫn đang ở bên cạnh tôi.
Điều buồn cười chính là Lưu Di lại không chết. Vào thời khắc sau cùng, Tần Lam đã dùng thân thể che chắn cho cô, thế nhưng cả đời còn lại của cô cũng phải sống trong bệnh viện tâm thần. Gã đàn ông của Lưu Di cũng không chết, gã bị kết án mười năm tù.
Tôi nhận nuôi Niệm Trạch, sau khi giải phẫu, nó hồi phục rất tốt. Bác sĩ nói, Niệm Trạch có sống đến tám mươi tuổi cũng không vấn đề gì, tôi nghe vậy thì vui mừng lắm.
Tôi thường xuyên đến nghĩa trang thăm Tần Lam và Trạch Nhất. Tôi chôn anh bên cạnh ngôi mộ của Trạch Nhất, nghĩ rằng anh hẳn sẽ vừa lòng.
Đêm trước nằm mộng, tôi mơ thấy Tần Lam. Anh nói với tôi rằng, tôi nhất định phải hạnh phúc. Tôi muốn níu giữ anh lại, nhưng cuối cùng lại choàng tỉnh, phát hiện ra đấy chỉ là một giấc chiêm bao.
Ban ngày, tinh thần của tôi có chút ngơ ngẩn. Trong lúc vô tình, tôi chẳng ngờ lại lạc bước đến trước quảng trường cao ốc quốc tế. Tôi kinh ngạc phát hiện, khoảng đất trống nơi đây đã dựng lên một vòng đu quay thật lớn tự khi nào.
Chương 41
Tôi ngơ ngác nhìn vòng đu quay ấy, nhớ lại quá khứ đã qua... Vòng đu quay thật sự có thể mang lại hạnh phúc cho thế nhân hay sao? Vậy thì hạnh phúc của tôi và Tần Lam ở đâu?...
- Cô Lê phải không?
Một giọng nói bất ngờ và mừng rỡ vang lên bên cạnh tôi, tôi nhìn người đàn ông đang đứng gần ấy, gương mặt cứ nghệch ra.
- Anh là...
Tôi dường như không nhận ra anh ta. Anh ta trông có vẻ trẻ tuổi, mặt mũi cũng thật tuấn tú.
- Tôi tên Văn Khải, là người đã nhận giác mạc do anh Tần hiến tặng, chúng ta đã từng gặp nhau rồi!
Văn Khải cố gắng gợi lại trí nhớ trong tôi.
Tôi nhớ ra rồi, quả thật có người như thế. Chẳng trách lúc vừa trông thấy anh ta, tôi có một cảm giác quen thuộc đến lạ kỳ. Tôi gật đầu, tỏ vẻ biết anh ta.
- Cô Lê, cô ở nơi này làm gì? Cô đang xem đu quay à?
Anh ta chỉ vào vòng đu quay lớn ấy hỏi.
- Tôi...
Không đợi cho tôi nói hết, anh ta đã hớn hở mặt mày bắt đầu giới thiệu:
- Vòng đu quay này là do tôi thiết kế đấy! Đi nào, tôi cho cô làm hành khách đầu tiên!
Văn Khải kéo tôi đến chỗ ngồi trên đu quay.
Tôi không nỡ từ chối ý tốt của anh ta, đành theo anh ta ngồi xuống.
Tôi nhìn ra khung cửa sổ, ngoài trời vừa thoảng qua một trận mưa, trên mặt đất vẫn còn hơi ẩm ướt.
- Cô biết không? Vòng đu quay này được gọi là vòng đu quay hạnh phúc đấy! Những ai ngồi lên nó rồi đều sẽ nhận được hạnh phúc!
Gương mặt Văn Khải rạng rỡ như một đứa trẻ.
Tôi nhìn vào đôi tròng mắt anh ta, đó là đôi tròng mắt của Tần Lam, nhưng lại không chất chứa vẻ u uất của anh.
- Cô không tin hay sao?
Anh ta thấy tôi không có phản ứng, liền cho là tôi nghi ngờ.
- Tôi không biết...
Tôi cúi đầu xuống, nhìn vào bàn tay của mình.
- Tôi kể cho cô nghe một câu chuyện có thật ngày xưa nhé! Bạn trai của em gái tôi mắc phải bệnh nan y. Cậu ta muốn em gái tôi quên cậu ta đi nên mới cùng nó chia tay, thế nhưng vì đã từng hứa sẽ dẫn nó chơi đu quay, cho nên vì để hoàn thành tâm nguyện, cậu ta đợi sau khi ngồi đu quay rồi mới bảo chuyện chia tay với nó. Có điều, em gái tôi cuối cùng cũng biết được sự thật, cả hai không chia tay nhau nữa. Sau này, nhờ tích cực chạy chữa, bệnh tình của bạn trai nó cuối cùng cũng thuyên giảm! Hai đứa chúng nó đều bảo, là nhờ vòng đu quay kia mang đến vận may đấy!
Văn Khải say sưa kể chuyện, không hề phát hiện ra vẻ mặt kinh ngạc của tôi.
Trái tim của tôi đang run lên, câu chuyện cũ này thật quen thuộc xiết bao, bởi vì nó đã từng diễn ra ngay trước mặt tôi. Tôi thật lòng cảm thấy vui mừng cho đôi tình nhân trẻ ấy, nhưng khi nghĩ đến chuyện của tôi và Tần Lam, tôi lại thương cảm vô cùng.
- Cho nên, ước mơ lớn nhất của tôi chính là xây dựng nên một vòng đu quay hạnh phúc, để cho những ai ngồi lên nó rồi đều có thể hưởng thụ được hạnh phúc. Thế nhưng đôi mắt của tôi lại bị hỏng mất, tôi từng cho rằng tâm nguyện này của mình không bao giờ thực hiện được nữa, là anh Tần đã giúp cho tôi hoàn thành tất cả! Tôi cuối cùng cũng biến giấc mơ của mình trở thành hiện thực! Tôi vô cùng biết ơn anh Tần, cả cô nữa!
Văn Khải nhìn người con gái trước mặt, nỗi buồn thương thấp thoáng trong đôi mắt của nàng hiển hiện trên con ngươi anh rõ ràng đến thế. Anh chợt nhiên muốn được chạm vào nỗi đau ấy.
Lời của Văn Khải khiến cho trái tim tôi không cách nào bình tĩnh được, tôi thật sự có thể hạnh phúc hay sao? Nhớ lại giấc mộng vừa qua, tôi có chút ngơ ngác...
- Xem kìa! Là cầu vồng!
Văn Khải đột nhiên reo mừng chỉ ra ngoài khung cửa.
Theo hướng anh chỉ, tôi bỗng trông thấy được cảnh tượng đẹp nhất cuộc đời.
Một dải cầu vồng vắt ngang phía trước đu quay, in lên nền trời lam sẫm, rực rỡ sắc màu, chói lọi xinh đẹp, khoảng cách gần đến mức tưởng như có thể với tay ra chạm đến vậy. Cảm giác vui sướng này chẳng phải chính là hạnh phúc đấy sao?
Một tia nắng ấm áp xuyên qua tầng mây, chiếu rọi lên gương mặt của tôi. Tôi thấp thoáng như trông thấy Tần Lam đang mỉm cười với mình.
Cảm ơn anh! Tần Lam... Tôi thì thào nói.
HẾT
Lời tác giả
Chuyện tới đây cũng đã đến lúc kết thúc. Tôi luôn muốn viết những câu chuyện tình buồn, chẳng phải vì thích hành hạ nhân vật chính, mà bởi tôi biết hỉ, nộ, ái, ố đều là những cảm xúc không thể thiếu trong cuộc sống con người.
Nước mắt so với tiếng cười vẫn thường chân thật hơn, khiến ọi người ghi khắc lâu hơn. Bạn có thể sẽ không nhớ ai đã từng cười với bạn, nhưng chắc chắn sẽ nhớ kỹ người đã khóc vì bạn.
Nước mắt là thứ nước tinh khiết nhất, nó cuốn đi bi thương, cuốn đi tạp chất của tâm hồn, khiến cho trái tim trở nên thuần tịnh và trong suốt.
Tôi là một con người sống theo cảm tính, rất dễ rơi lệ và thường bị cảm động. Nhưng mấy ai biết, thế giới này là một thế giới luôn mang mặt nạ, người quá mềm yếu sẽ bị đào thải ngay. Thế nên chỉ khi còn lại một mình, tôi mới có thể đắm chìm trong thế giới của bản thân, mặc sức để cho nước mắt mình tuôn rơi, cảm động vì một chuyện của ai đó.
Thứ cảm giác này tôi tin rằng chính bạn cũng có. Xã hội ngày nay quá thực tế, mọi người đều có thể phát biểu một cách dễ dàng, nhưng đa phần là giả tạo, như thế liệu còn rung động được chăng? Quả thật có đôi khi ta không nên sống quá lý trí, một kẻ luôn nhìn thấu mọi sự vật sẽ chẳng còn khoái lạc nữa.
Cuộc sống hệt như một vở tuồng, bạn đang ở trong vở tuồng ấy và xem một vở tuồng khác, xem người ta diễn lại cuộc sống, thế giới và những cảm nhận của chính bạn, tái hiện lại chúng một cách chân thật. Nếu như bạn bị cảm động, vậy thì chứng tỏ chúng tôi đã thành công.
Tôi không trông mong bạn sẽ nhớ mãi câu chuyện này, nhớ đến con người của tôi, chỉ hy vọng bạn đã từng bị tôi cảm động, thế là đủ rồi!
Song Diện An Khả