Tình như khói hoa Chương 11 - 15
Chương trước: Chương 06 - 10
Chương 11
Lúc Lưu Di bước ra ngoài cửa, cô lập tức đổi ra một khuôn mặt tươi cười khôn khéo:
- Bác làm món gì mà ngon thế? Thật là thơm quá đi mất!
Chiếc mũi phồng lên hít lấy hương vị trong không khí, Lưu Di lễ phép hỏi.
- Không có gì, chỉ là bữa cơm gia đình thôi mà...
Họ vừa nói cười vừa đi đến phòng ăn, hệt như hai mẹ con vậy.
Trạch Nhất cảm giác hai bên thái dương ngầm ngầm nhức nhối.
Bữa ăn tối này khiến cho Trạch Nhất vô cùng khổ sở. Lưu Di và mẹ thay nhau gấp thức ăn vào chén cho cậu. Trước mặt mẹ, cậu không tiện từ chối, chỉ đành lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
- Con phải ăn nhiều một chút, đứa bé mới khỏe mạnh được...
Mẹ gấp thức ăn cho Lưu Di.
Trạch Nhất cổ họng nghẹn cứng, chịu không nổi bật ho sặc sụa.
- Thằng nhỏ này, sắp làm cha đến nơi rồi, sao còn giống như con nít vậy, ăn cơm cũng chẳng đàng hoàng!
Mẹ vừa bực mình vừa buồn cười nhìn con trai.
Trạch Nhất nhìn Lưu Di, cô đang nhìn cậu mỉm cười, nhưng trong mắt lại thấp thoáng một ngọn lửa báo thù.
- Thằng nhỏ này, sao lại không cẩn thận như vậy, còn nửa năm nữa thì đã tốt nghiệp rồi...
Cha không nhịn được trách mắng cậu.
- Được rồi, đừng nói nữa, muốn nói hãy đợi cơm nước xong đã!
Mẹ ngay lập tức cắt ngang lời cha.
Chật vật ăn cơm xong, cha đang đợi cậu tại phòng khách.
- Con định làm thế nào?
Ông phả ra một làn khói thuốc, hỏi cậu.
Nhìn gương mặt ngày một già nua của cha, cậu thật sự e sợ không biết chuyện gì sẽ xảy ra một khi ông biết được sự thật... Người cậu yêu lại là một gã đàn ông!
- Con... không biết...
Mười ngón tay vò lấy đầu, cậu thật sự không biết phải trả lời thế nào.
- Con gái nhà người ta mang thai với con, còn muốn cha phải dạy con làm thế nào à?
Thở phì ra một hơi khói, ông nhìn cậu:
- Ngày mai, cha và mẹ đến nhà cô ấy gặp thân gia, xem xem nên để hai con kết hôn trước hay là sinh đứa bé trước rồi đợi con tốt nghiệp mới kết hôn.
Cậu kinh ngạc nhìn ông:
- Cha... con...
- Cha biết, bọn trẻ các con bây giờ ai cũng thiếu quả quyết, thôi thì ngừng lại cũng tốt, "Trước thành gia sau lập nghiệp", lời người xưa dạy cũng có lý!
Cha là một vị giáo sư, nói chuyện đều có chừng mực hẳn hoi. Từ nhỏ cậu đã không dám làm trái lời ông.
- Cha, hay là để con và Tiểu Di thương lượng trước rồi sau đó hãy quyết định lại?
Trạch Nhất định bụng tìm Lưu Di để xem có thể giải quyết được vấn đề với cô ta không.
- ... Vậy cũng được...
Cha trầm ngâm một lúc rồi thở hắt ra một hơi khói, bảo:
- Trạch Nhất, con kể như đã là người lớn rồi, làm đàn ông thì phải có bản lĩnh.
Vỗ vỗ vai cậu, ông đứng dậy trở về phòng ngủ.
- Cha...
Trạch Nhất hiểu rõ lời cha nói, dõi theo bóng lưng lòm khòm của ông, khóe mắt cậu có chút ươn ướt. Xin lỗi... trong lòng cậu thầm lên tiếng.
Đêm đó, Lưu Di ngủ lại nhà Trạch Nhất. Cậu cùng cô ở chung một phòng. Ở nhà, cậu không muốn gây xào xáo nên cũng chẳng dám kích động cô.
Nằm trên giường, Trạch Nhất cứ trằn trọc không ngủ được. Tần Lam gọi đến bốn cuộc điện thoại đều bị cậu bỏ qua. Tần Lam nhất định rất lo lắng... Điện thoại giữ trên tay, trái tim Trạch Nhất sớm đã bay đến bên cạnh Tần Lam rồi.
Điện thoại reo lần thứ năm, trái tim Trạch Nhất giần giật theo nhịp rung của chiếc điện thoại. Cậu thật sự muốn được nghe giọng nói của anh.
Đột nhiên, chiếc điện thoại trong tay bị ai đó giật đi:
- Em làm gì đó, trả lại anh!
Trạch Nhất vừa muốn đoạt trở về, lại không dám quát lớn tiếng, sợ gây động đến cha mẹ ở vách bên kia.
Lưu Di nhìn tên hiển thị trên điện thoại, ánh mắt trở nên tối tăm. Cô lật điện thoại lên, ấn vào nút trả lời.
- Trạch Nhất...
Trong điện thoại vang lên thanh âm Tần Lam.
- Trạch Nhất ngủ rồi, anh ấy đang mệt.
Lưu Di trừng mắt ngăn Trạch Nhất đang định xông đến đoạt lại, cố ý dùng giọng điệu mập mờ trả lời.
- ... Lưu di...
Nghe được giọng nói của Lưu Di vang lên từ điện thoại Trạch Nhất, Tần Lam nhất thời đờ người.
- Anh ấy... hai người...
Trái tim Tần Lam nhói đau... Bọn họ lại ở cùng nhau...
- Khôn hồn thì hãy xéo ra khỏi cuộc đời Trạch Nhất, điều Trạch Nhất cần là một người con gái thực thụ có thể sinh con dưỡng cái cho anh ấy, nhà anh ấy cần một người vợ!
Từng câu nói của Lưu Di như một mũi kim đâm thật sâu vào trái tim Tần Lam.
- Không! Không phải như vậy! Tần Lam! Hãy nghe tôi nói! Tần Lam! Này? Này!!
Trạch Nhất giằng lấy điện thoại, nhưng đầu dây bên kia chỉ còn truyền lại những thanh âm tút tút.
Trạch Nhất giận dữ nhảy khỏi giường, tay với lấy áo khoác của mình.
Chương 12
- Anh đi đâu?!
Lưu Di chặn lấy cửa phòng ngủ, không cho cậu ra ngoài. Cô biết nhất định là cậu đi tìm Tần Lam!!
- Tránh ra!
Đôi tròng mắt đen láy của Trạch Nhất bừng lên ngọn lửa phẫn nộ. Lưu Di lần đầu tiên trông thấy Trạch Nhất giận dữ như vậy, nhất thời hóa ra ngây người.
Thô bạo đẩy cô ra, Trạch Nhất rời khỏi phòng ngủ.
Mãi đến khi nghe được tiếng cửa lớn đóng sầm lại, Lưu Di mới choàng tỉnh. Không! Cô tuyệt đối sẽ không để bọn họ ở cùng nhau!! Cô lập tức bám theo Trạch Nhất chạy ra khỏi cửa.
- Trạch Nhất! Tiểu Di! Muộn như vậy còn đi đâu thế?
Đằng sau, tiếng gọi của mẹ truyền đến, thế nhưng Trạch Nhất chẳng hề nghe thấy, ý niệm duy nhất trong đầu cậu bây giờ chính là được trông thấy Tần Lam!
Lưu Di bắt lấy một chiếc taxi đuổi theo sau xe máy của Trạch Nhất...
o0o
Bước ngơ ngẩn trên đường, Tần Lam trông hệt như một u hồn.
Xe đến xe đi, người qua người lại, đứng giữa ngã tư đường, Tần Lam mê man mất phương hướng. Anh muốn đi đâu? Anh đang tìm kiếm gì? Đầu óc trống rỗng... Anh ngây dại đứng ở một đầu vạch qua đường, nhìn đèn đỏ, đèn xanh, đèn vàng lấp loáng giao nhau, nhưng bước chân lại không hề chuyển động lấy nửa bước.
Trạch Nhất không ngừng gia tăng tốc độ, phóng xe như tên bay. Tần Lam... Tần Lam... đợi tôi... Trước mắt cậu hiện ra một gương mặt tái nhợt, chính là Tần Lam!! Siết chặt phanh, xe máy phát ra tiếng thắng rít chói tai. Sao anh ta lại ở chốn này! Nơi này cách chỗ Tần Lam ở phải đến nửa giờ đi xe! Anh ta đến được đây bằng cách nào? Chẳng lẽ... Nhìn gương mặt tái nhợt, đôi mắt thất thần của anh, Trạch Nhất bất chợt hiểu rõ tất cả... Chẳng lẽ anh đã đi lâu như vậy trong bộ dạng thế này ư? Gió lạnh như vậy mà anh chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi mỏng manh!
Bỏ lại xe máy, Trạch Nhất chạy về phía Tần Lam đang đứng bên kia đường.
- Lam!!
Cậu gọi tên anh, lo lắng nhìn chiếc đèn màu đỏ đang hiển thị lệnh cấm sang đường.
Là ai? Là ai đang gọi anh? Tần Lam cuối cùng cũng có chút phản ứng, nhìn về phía bên kia.
Trạch Nhất! Đôi mắt Tần Lam rốt cuộc cũng có chút ánh sáng.
- Trạch...
- Đứng tại đó đi, đừng cử động!
Trạch Nhất hoảng kinh nhìn Tần Lam vừa bước xuống lòng đường lại bị một dòng xe nườm nượp như mắc cưởi ép cho quay trở lại. Trạch Nhất vừa để tâm tránh né dòng xe hối hả ấy vừa bước về phía anh. Cậu không thể chờ đợi nữa, không thể chờ đợi lâu hơn để được ôm anh vào lòng và nói với anh rằng, cậu yêu anh!
- Khâu Trạch Nhất, anh sẽ hối hận!!
Giọng nói của Lưu Di hệt như ma chú, xé toang bầu trời đêm, xé toang con đường thênh thang, ầm ĩ tiếng xe cộ mà truyền vào tai Trạch Nhất và Tần Lam.
Chỉ thấy Lưu Di như hóa điên, nhảy lên con đường cao tốc, lao thẳng vào một chiếc xe tải đang chạy với tốc độ cực nhanh.
- Không được!!
Trạch Nhất trở chân chạy về phía cô.
- Két
~~! Aaaa!!!!
Tiếng phanh xe thật lớn hòa cùng tiếng người nhao nhao hét lên sợ hãi.
Điều lạ là Tần Lam không nghe lọt bất cứ thanh âm nào, trong mắt anh lúc này chỉ thấy mỗi Trạch Nhất.
Cậu nhẹ nhàng bay lên, vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung rồi rơi xuống một nơi cách chỗ anh không xa. Đôi mắt cậu nhìn về phía anh, dường như muốn nhắn nhủ điều gì đó...
Tần Lam đờ đẫn bước đến bên cạnh nhìn cậu. Thời gian phảng phất như ngừng lại... Hít thở... Hít thở... Cố gắng hít thở... Tần Lam cảm giác không khí vô cùng loãng, anh phải cố gắng hít thở mới có thể đè nén cơn đau đang xé nát lồng ngực. Anh ngồi xoạc xuống, cầm lấy tay cậu. Bàn tay thật ấm áp...
- ... Lam... Tôi... Yêu...
Ánh mắt Trạch Nhất rã rời, mỗi từ thốt lên đều ọc ra một ngụm đầy máu tươi... Nhìn khẩu hình của cậu, Tần Lam biết câu Trạch Nhất định nói chính là: - Tôi yêu cậu!
- Tôi cũng yêu anh...
Ôm lấy thân thể dần lạnh như băng của Trạch Nhất, máu tươi thấm đẫm trên lần áo sơ mi trắng tinh của Tần Lam trông như những đóa hoa đỏ tươi chói lọi đang rộ nở...
o0o
Một dòng nước mắt trong suốt lăn qua bờ má trơn bóng của anh...
Đôi mắt tôi sớm đã ướt nhòe, cổ họng nghẹn ngào. Tôi bất giác ngồi xuống bên cạnh anh, dùng đôi tay yếu ớt, mảnh mai của mình mà ôm lấy anh. Anh thuận thế ngả đầu lên vai tôi, một làn hơi âm ẩm nóng hổi thiêu đốt da thịt tôi. Anh tựa như một đứa trẻ bất lực đang tìm nơi dựa dẫm, run rẩy... Điều tôi có thể làm được lúc này chỉ là ôm chặt lấy anh. Tôi cũng không biết vì sao mình lại trở nên lớn mật như thế, dám ngang nhiên ôm một gã đàn ông có thể xem là còn xa lạ, để mặc anh khóc trong lòng mình. Tôi chỉ biết, giờ phút này, anh đang cần tôi!
Bất chợt, anh hôn lên môi tôi.
Hệt như một kẻ đói khát đang tìm kiếm nguồn nước trong sa mạc, anh xâm chiếm sự phòng vệ của tôi như thể cướp bóc rồi hút lấy chất nước trong miệng tôi. Tôi kinh ngạc trợn mắt nhìn anh, quên cả việc chống cự. Tôi không tài nào hiểu được một người con trai mới phút trước còn yếu ớt như trẻ nhỏ sao lại hóa thành một tên cường đạo mạnh mẽ, ngang ngược tước đi nụ hôn đầu của tôi như thế.
Nhìn gương mặt của anh ở một khoảng cách gần đến vậy, trái tim của tôi đang loạn nhịp, trong mắt, trong đầu chỉ còn lại mỗi hình dáng của anh...
Chương 13
Đôi mắt anh khẽ mở, hai tròng mắt trong suốt nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt này dường như đã nhìn thấu tận linh hồn tôi, tôi theo phản xạ vung tay đẩy anh ra.
Anh phảng phất cũng đã hồi tỉnh, hai mắt nhíu lại, biểu tình bên trong nửa như rối rắm, nửa như một đứa bé vừa làm sai chuyện gì đó.
- Xin lỗi.
Anh vội vã đứng dậy, lao thẳng ra ngoài cửa.
Nhìn nhịp chân bối rối của anh, tôi cũng vừa choàng tỉnh khỏi sự kinh ngạc. Chẳng ngờ... Anh lại hôn tôi!
Không tức tối, không sợ hãi, tôi bình tĩnh như thể vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng thật ra, tôi không hề bình tĩnh chút nào, trái tim tôi đang cuộn trào mãnh liệt như sóng biển vậy...
Tay tôi chạm phải vật gì đó, liếc mắt trông, thì ra là một chiếc áo khoác, ngẫm lại thì hẳn là của anh rồi...
o0o
Anh không còn liên lạc với tôi nữa. Việc này khiến tôi có phần rầu rĩ, tôi cũng không rõ loại tình cảm này xuất phát từ đâu. Tôi đã phỏng vấn được tư liệu tôi cần, thế nhưng sao tôi lại chẳng có chút hưng phấn hay kích động nào, thậm chí cả chút ham muốn cất bút viết bài cũng không có. Nhìn trang bản thảo trắng tinh, đầu óc tôi cứ rối bời bời.
Nguyễn Nguyễn cũng nhìn ra vẻ bất thường của tôi, nhưng bất kể cô nàng có hỏi han thế nào, tôi cũng đều trả lời vô cùng dè dặt. Cô nàng chẳng còn cách nào khác, đành buông tha cho tôi. Mặc dù tôi là một người ôn hòa nhưng đồng thời cũng là một kẻ cực kỳ cố chấp, về điểm này thì Nguyễn Nguyễn biết rõ.
Ngón tay lật đi lật lại tấm danh thiếp ấy, tôi trước sau không thể hạ được quyết tâm.
Tôi tìm được nó trong túi áo khoác của anh. Mặc dù đã biết được thân phận cùng địa chỉ, nhưng tôi lại không có dũng khí để đi tìm anh. Tôi chẳng có lý do nào cả, cuộc phỏng vấn đã kết thúc rồi! Không, áo khoác cần phải trả lại cho anh ta chứ! Một giọng nói khác trong lòng tôi bảo như vậy.
Đúng rồi, tôi tất nhiên phải trả lại áo khoác cho anh ta! Mở ngăn kéo tủ, tôi tìm thấy chiếc áo khoác đã được tôi giặt ủi sạch sẽ. Chộp lấy túi xách, tôi lao ra khỏi phòng biên tập.
- Nhã Kỳ! Bồ đi đâu đó!!
Nguyễn Nguyễn xông ra cửa gọi với theo. Tôi mặc kệ không đáp lại cô ta, bước thẳng vào thang máy.
Trong lòng thấp thỏm, tôi men theo địa chỉ trên danh thiếp mà tìm ra nơi cần đến - Công ty trách nhiệm hữu hạn quảng cáo Phi Dương.
Bồi hồi một lúc lâu, tôi quyết định gọi điện thoại trước cho anh.
- Xin chào, phòng kế hoạch công ty quảng cáo Phi Dương xin nghe, cho hỏi ngài tìm ai?
Giọng của viên thư ký trực điện thoại truyền đến từ đầu dây bên kia.
- Xin chào, tôi muốn tìm... Tần Lam.
Tôi ngập ngừng nói ra cái tên này.
- Chị tìm trưởng phòng của chúng tôi à, tiếc là ông ấy không có ở đây, có việc xin chị cứ nhắn lại, tôi sẽ chuyển lời giúp.
Viên thư ký thân thiết và lễ phép nói.
- Không ở đây... cũng không sao, lần sau tôi sẽ trở lại vậy.
Vội vã gác điện thoại, trong lòng tôi có chút cảm giác thất vọng.
Chán nản quay đầu trở về, chẳng ngờ tôi lại va phải một người đang chạy vội đến, tài liệu của người ấy đổ ập xuống đất.
- Xin lỗi!
Tôi nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, ngồi xuống nhặt lấy những trang giấy rơi trên mặt đất, lòng thầm trách mình lỗ mãng.
- Không sao mà.
Giọng nói ôn hòa như nước.
Tôi ngẩng phắt đầu lên, đúng là anh ta rồi!
Anh cũng nhận ra tôi.
- Là cô!
Tôi có chút xấu hổ bước đến bên cạnh, trả tập tài liệu vừa nhặt vào tay anh.
- Xin lỗi.
Tôi vội vã xoay người bỏ đi.
- Chờ đã!
Anh lại gọi tôi. Tôi vừa vui mừng vừa sợ hãi lẫn nghi hoặc nhìn anh.
- Tấm áo khoác ấy... là của tôi phải không?
Anh chỉ tay vào tấm áo trong tay tôi.
Tôi đang làm gì thế này, không phải đến để trả áo cho anh hay sao! Trong lòng tôi thầm rủa sự thất thường của mình.
- Ừm, tôi đem đến trả cho anh.
Tôi hận không thể chui đầu vào đất cho xong, thật là mất mặt quá đi!
- Cùng uống chút cà phê với tôi nhé.
Lời mời bất ngờ của anh khiến tôi như đột nhiên sống lại.
- Ừm.
Chương 14
Ngửi hương cà phê đậm đà, sự bối rối của tôi dần vơi nhẹ đi. Nhưng khi vô tình lướt mắt ngang qua bờ môi anh, trái tim tôi lại bất thần đập mạnh liên hồi. Tôi vội vã cúi đầu xuống. Đáng chết! Sao tôi lại có thể giống như một cô ả lẳng lơ thế nhỉ!!
- Chuyện lần trước... xin lỗi cô...
Anh đột nhiên lên tiếng.
Như nói trúng phải tim đen, tôi cảm giác mặt mũi nóng bừng lên.
- Không sao...
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi hận không thể vặn lưỡi mình đi cho rồi. Không sao ư? Vậy khác nào bảo là tôi thích chứ??
Anh dường như không nhận ra vẻ lúng túng của tôi.
- Tôi cũng không biết mình đã làm chuyện gì nữa.
Xoay xoay miệng tách, anh có vẻ cũng rất khó xử.
- Tôi hiểu...
Dáng vẻ của anh thật khiến người ta muốn ôm vào lòng. Trời ạ! Tôi lại đang tưởng tượng cái gì trong đầu thế này!!
- Việc này đè nén trong lòng tôi đã lâu lắm. Nó cứ đột nhiên bộc phát ra như vậy...
Anh vội vàng giải thích.
- Không cần giải thích nữa, tôi nói rồi, tôi có thể hiểu mà.
Tôi trao anh một nụ cười an tâm, vỗ vỗ lên tay anh.
- Cô dễ tạo cho người ta một cảm giác an tâm đấy.
Anh vừa nói vừa nhìn vào đôi mắt tôi.
Tôi xin anh, có thể đừng nhìn tôi như vậy nữa được không, cứ thế này tôi sẽ yêu anh mất! Trái tim tôi rên rỉ.
Hả! Yêu anh ta á?? Tôi bị ý nghĩ trong đầu làm cho phát hoảng. Không thể nào... Tôi len lén quan sát anh.
Đột nhiên, có một luồng sáng gì đó lấp lánh dưới mắt tôi. Tôi chợt phát hiện ra trên ngón áp út bên tay trái của anh có đeo một chiếc nhẫn.
- Anh kết hôn rồi ư?
Tôi buột miệng hỏi.
Chiếc nhẫn trên tay theo ý thức chuyển động, anh khẽ gật đầu.
Trái tim tôi như chìm xuống đáy vực. Anh ta không ngờ đã kết hôn rồi! Với một người phụ nữ ư?
- Loại phụ nữ nào có thế hấp dẫn được anh chứ?
Tôi cố dùng giọng điệu đùa cợt hỏi anh, nhưng tôi rõ ràng cảm giác được một nỗi ghen tuông đang tràn ngập trong lòng. May mà anh không phát hiện ra.
- Tôi cưới Lưu Di.
Anh lặng lẽ nói.
Ngoài dự đoán, thật sự là ngoài dự đoán! Bất luận thế nào tôi cũng không ngờ được đáp án này. Tình địch lại cưới tình địch sao?
- Vì sao chứ? Hai người không phải...
- Tôi muốn chăm sóc cho cô ấy và con của Trạch Nhất...
Tôi lắng nghe trong im lặng...
o0o
- Là anh! Là anh!! Là anh đã hại chết Trạch Nhất!!!
Lưu Di như một người điên đấm thùm thụp lên người Tần Lam, nhưng anh không hề phản ứng lại, hệt như một kẻ không còn tri giác.
Cuối cùng cô cũng mệt lả, nhìn vết thương của Tần Lam chi chít trên người, cô ủ rũ ngồi bệt xuống bên cạnh bức tường bệnh viện khóc không thành tiếng.
Cô thật sự yêu thương Trạch Nhất...
- Cô hận tôi à?
Tần Lam đột nhiên cất tiếng.
Nghe thế, Lưu Di ác hiểm nhìn anh:
- Hận, tôi hận không giết được anh!
- Vậy cô hãy lấy tôi đi! Hãy hận tôi cả đời.
Lời của Tần Lam khiến cho Lưu Di giật mình, cô nhìn anh hệt như trông thấy quỷ.
Có đôi khi tuổi trẻ sống như một vở kịch hài, sau tang lễ của Trạch Nhất, Tần Lam và Lưu Di lấy nhau.
Anh từ bỏ cơ hội sang Pháp du học, việc học vì thế mà dang dở. Nhưng cũng vì tài hoa của mình, cuối cùng anh cũng gia nhập vào công ty quảng cáo Phi Dương, từ một nhân viên nhỏ nhoi leo đến chức trưởng phòng kế hoạch, những gian khổ bên trong không phải ai cũng có thể tưởng tượng được..
Anh thường xuyên đến thăm cha mẹ Trạch Nhất. Nhưng họ không hề hay biết người thường xuyên đến thăm bọn họ lại chính là người yêu của con trai mình...
Chương 15
- Sao anh lại muốn hành hạ mình như vậy chứ?
Không hiểu vì đâu tôi lại có chút xót xa cho anh.
- Dù sao tôi cũng không còn yêu ai nữa, cưới người nào đó thì có khác biệt gì đâu?
Ngữ điệu của anh thật khẽ khàng và quạnh hiu.
Trái tim tôi như bị thứ gì đó đâm đau nhói.
- Cứ mỗi ngày ngắm nhìn Niệm Trạch, tôi như được trông thấy Trạch Nhất vậy.
Niệm Trạch chính là con trai của Lưu Di và Trạch Nhất.
- Anh hạnh phúc ư?
- Có gì đâu chứ? Tôi không quan tâm...
Anh khẽ cười.
- Đương nhiên là có, chẳng lẽ anh không nhận ra ánh mắt mình không hề vui vẻ hay sao?
Giọng nói của tôi bỗng trở nên kích động.
Anh nhìn tôi, không nói lời nào.
- Bị phát hiện rồi ư?... Tôi vẫn tưởng bản thân mình rất giỏi che giấu...
Ánh mắt anh đột nhiên hóa ra u buồn.
- Tần Lam...
Tôi bất giác nắm lấy tay anh, ngón tay của anh có chút lành lạnh.
Anh cảm kích nhìn tôi, vào khoảnh khắc ánh mắt hai bên giao nhau, thời gian phảng phất như ngưng đọng lại, cả thế giới dường như chỉ còn lại mỗi hai chúng tôi.
- Xin hỏi, chị có muốn dùng thêm cà phê không ạ?
Một giọng nói kéo lý trí tôi trở về thực tại, tôi có chút xấu hổ rụt tay lại.
- Cảm ơn...
Cà phê nóng hổi rót vào tách, hương thơm tỏa ra bốn phía. Tôi cúi đầu nhấp một ngụm, định che giấu vẻ xấu hổ của mình lại bị cà phê làm cho nóng ran.
Nhìn bộ dạng của tôi, anh đột nhiên phì cười.
- Buồn cười lắm sao?
Tôi lè lưỡi, tức giận nhìn bộ dáng hả hê của anh. Nhưng đến khi trông thấy gương mặt tươi cười của anh rồi, tôi lại ngơ ngẩn cả người.
- Sao vậy?
Nhìn bộ dáng của tôi, anh ngưng cười hỏi.
- Không có gì... Lúc anh cười trông rất đẹp, anh nên cười nhiều hơn nữa.
Tôi nói những lời thật lòng. Nụ cười của anh rất quyến rũ, biểu tình này ít khi gặp được trên gương mặt anh, trước đây cho dù có mỉm cười thì nụ cười của anh cũng thật u buồn...
Anh trầm tĩnh nhìn tôi:
- Hình như đã lâu lắm tôi chưa cười như vậy rồi...
Nhìn sâu vào tròng mắt của anh, tôi cảm giác như có thứ gì đó đang chầm chậm biến hóa, nhưng tôi chẳng tài nào xác định được.
Chúng tôi nói chuyện thật nhiều, thật lâu... Chẳng biết tự lúc nào đã đến năm giờ, chúng tôi không ngờ đã hàn huyên suốt ba tiếng!!
Nhìn sắc trời, anh cười gượng:
- Sắp tan ca rồi!
Anh nhún vai:
- Hay là cùng ăn tối nhé?
- Vợ anh... không phải đang ở nhà chờ cơm anh hay sao?
Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền cảm thấy hối hận, gương mặt anh thoáng đờ ra đôi chút.
Tôi cảm giác mình vừa nói sai điều gì đó.
- Được ở cùng cô, tôi cảm thấy rất thoải mái, rất tự do...
Tự do đến mức anh quên đi mất trong nhà mình còn có một người vợ, mặc dù bọn họ chỉ là hữu danh vô phận.
- Hy vọng còn gặp lại cô.
Anh lại khôi phục dáng vẻ lãnh đạm như trước.
Tôi không thích điệu bộ này của anh chút nào, lối ăn nói thoải mái của anh trước mặt tôi khi nãy chỉ phảng phất như một thứ ảo giác.
- Tôi cũng vậy!
Cùng anh nói lời từ biệt phía trước quán cà phê, chúng tôi chia tay theo hướng của mỗi người. Anh đi phía trái, tôi đi phía phải, cảm giác cách anh càng lúc càng xa... Tôi không đủ dũng khí quay đầu nhìn lại, chỉ có thể cất bước nhanh hơn theo phương hướng của mình...
Loanh quanh không mục đích suốt cả quãng đường, tôi không biết mình đang bước đi về đâu, đã mấy lần suýt va phải người khác.
- Xin lỗi!
Lần thứ ba rồi! Tôi chỉ biết cúi đầu xin lỗi, lách qua người nọ bỏ đi, nhưng cánh tay tôi lại bị người ấy kéo lại.
- Ôi?
Tôi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt bất đắc dĩ của anh.
Sao lại là Tần Lam chứ?
- Anh...
Tôi ngơ ngác nhìn anh, không biết phải nói gì.
- Trái đất quả là hình tròn mà.
Anh nói một câu vu vơ.
- Chỉ cần có duyên, hai người theo hai hướng trái ngược nhau cuối cùng cũng sẽ gặp lại.
Nói xong, anh bật cười.
Tôi cúi đầu, bên môi thấp thoáng niềm vui.
- Xem ra bữa cơm này chúng ta không ăn không được rồi.
Anh chỉ tay vào cửa hàng bên cạnh.
- Tôi vốn muốn đến chỗ này ăn cơm đấy!
Tôi lúc này mới nhận ra nơi đây là một tiệm ăn.
Xem tiếp: Chương 16 - 21