Tình như khói hoa Chương 27 - 32
Chương trước: Chương 22 - 26
Chương 27
Tần Lam từ tòa soạn tạp chí trực tiếp quay trở về ngôi nhà của anh và Lưu Di. Không ngoài dự đoán, Lưu Di đang ở nhà đợi anh.
- Tôi biết anh sẽ đến tìm tôi.
Lưu Di nhìn Tần Lam, chợt phát hiện ra anh đã thay đổi rất nhiều. Ánh mắt anh trở nên sáng ngời rạng rỡ, đây là ánh mắt của một kẻ đang say đắm trong tình yêu.
- Nếu đã biết tại sao tôi tới tìm cô, vậy tôi cũng không cần nhiều lời nữa, chúng ta ly hôn đi!
- Ly hôn!
Lưu Di nhảy bật khỏi ghế sô pha, lập tức cười vang như điên:
- Anh muốn cùng con đàn bà kia kết hôn à? Trạch Nhất thì sao? Anh quên mất anh ta rồi à?
Lưu Di biết nhược điểm của anh, đó chính là Trạch Nhất và Niệm Trạch.
- Anh ta ở nơi đây!
Tay Tần Lam nhẹ nhàng đặt lên ngực, ánh mắt khoan hòa và điềm tĩnh.
Tần Lam thực sự đã thay đổi rồi. Cô cứ ngỡ anh vẫn còn là gã thanh niên sống mãi trong quá khứ kia, nào hay nào biết, anh đã bước ra khỏi nỗi ám ảnh của ngày xưa từ khi nào.
- Vậy Niệm Trạch thì sao!
Cô không tin anh có thể rời xa thằng bé. Niệm Trạch tựa như cốt nhục của anh vậy.
- Tôi sẽ nuôi dưỡng Niệm Trạch, tôi sẽ cho cô một khoảng tiền...
- Ha ha ha ha...
Tiếng cười lớn của Lưu Di cắt ngang lời anh nói:
- Anh tưởng rằng một khoảng tiền thì có thể đuổi được tôi đi hay sao?
Cô đi đến trước mặt, nhìn vào đôi mắt anh nói:
- Tôi sẽ không buông tha cho anh, vĩnh viễn không, tôi sẽ đeo bám anh cả cuộc đời này!
Ánh mắt của cô điên cuồng đến đáng sợ.
- Anh đã hủy hoại nửa đời đầu của tôi, chẳng lẽ anh nghĩ rằng có thể vui vui vẻ vẻ sống hết nửa đời còn lại của anh hay sao? Anh nằm mơ!
Cô vừa cười vừa bước lên lầu, đến khi bóng dáng cô khuất sau góc ngoặc của tầng thang, anh còn có thể nghe thấy tiếng cười điên dại ấy...
o0o
Lúc trông thấy cha mẹ xuất hiện tại nhà trọ của Nhã Kỳ, Tần Lam chẳng cảm thấy chút ngạc nhiên nào. Lưu Di sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy, việc này anh đã lường trước. Trốn tránh đã quá lâu rồi, giờ là lúc anh nên đối mặt!
- Cha...
Tần Lam vừa mới lên tiếng đã bị một cái tát nện éo mặt.
- Tần Lam!
Tôi đứng chắn phía trước anh, nhìn ông lão có ánh mắt nghiêm nghị ấy:
- Bác ơi, có chuyện gì từ từ hãy nói, đừng ra tay...
Tôi còn chưa nói hết đã bị ông đẩy sang một bên.
- Không có chuyện của cô! Đây là việc của nhà họ Tần chúng tôi!
Ông lão ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn đến tôi.
Tần Lam đột nhiên quỳ xuống, hành động đột ngột này khiến cho hai ông bà đều trở nên ngây người.
- Cha, mọi việc đều là lỗi của con, không liên quan đến Nhã Kỳ, con và cô ấy là thật lòng yêu nhau!
Ánh mắt của anh kiên định nhìn cha.
- Còn Lưu Di thì sao? Lúc đầu con thậm chí còn chưa học xong đã cùng nó kết hôn, đến cả đứa bé cũng có rồi! Bộ các con không yêu thương nhau hay sao?!
Cha của Tần Lam thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của tuổi trẻ bây giờ, kết hôn, sanh con cứ hệt như trò đùa vậy. Hôn nhân muốn có thì có, muốn bỏ thì bỏ. Con trai ông rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì đây!
- Lưu Di khác!
Mặc dù anh biết, sự thật này với cha mẹ mà nói chẳng khác nào sét đánh ngang tai, nhưng anh tuyệt đối không thể phạm thêm sai lầm nữa!
- Đứa bé của cô ấy không phải là của con!
- Cái gì!!
Cha mẹ của Tần Lam sững sốt.
Chương 28
Kể lại chuyện quá khứ hệt như xé mở vết thương cũ, mặc dù rất đau, nhưng là đau một cách dứt khoát.
- Oan nghiệt mà! Oan nghiệt mà!!
Cha mẹ Tần Lam đấm ngực giẫm chân, không thể ngờ rằng đứa con duy nhất của họ lại làm ra chuyện tai hại như vậy.
- Bác gái, bác đừng khóc nữa...
Tôi lúng túng an ủi mẹ của Tần Lam đang khóc ròng.
- Cháu gái...
Nắm lấy tay tôi, mẹ của Tần Lam chẳng biết nói sao cho phải:
- Ấm ức cho cháu rồi...
- Cháu không cảm thấy ấm ức chút nào đâu ạ.
Tôi nhìn Tần Lam, trong mắt anh có sự biết ơn và cảm động.
- Cháu yêu Tần Lam, Tần Lam cũng yêu cháu, như vậy là đủ rồi. Cháu cũng không nghĩ đến việc muốn Tần Lam phải ly hôn.
Tôi chẳng hay biết gì về việc Tần Lam đi tìm Lưu Di định ly hôn.
- Không, anh nhất định phải ly hôn với cô ấy, việc này không riêng vì em, anh không thể mắc thêm lỗi lầm nữa!
Tần Lam thốt lên.
Thật lâu không ai nói gì, chỉ có những làn khói thuốc rít mạnh, cuối cùng cha của Tần Lam cũng cất tiếng:
- Con lựa lời mà nói với nó, nó là phụ nữ, cũng không dễ dàng gì. Con lớn rồi, chuyện của con cha mẹ cũng không tiện xen vào nữa, con tự mình lo lấy đi.
Nói xong ông đứng dậy bước ra ngoài, mẹ Tần Lam cũng vội vã đứng lên:
- Các con phải cố gắng mà... Ôi...
Bà khẽ thở dài một tiếng rồi theo chồng ra khỏi cửa.
- Con tiễn hai người?
Tần Lam chộp lấy chìa khóa xe.
- Thôi khỏi!
Cha của Tần Lam liếc nhìn tôi:
- Đối xử với con nhà người ta cho tốt, nếu không cha sẽ không tha cho con!
- Vâng ạ!
Tần Lam gật đầu thật mạnh, đôi môi mím chặt. Tôi biết trong lòng anh nhất định vô cùng kích động, lời của cha Tần Lam vừa rồi minh chứng rõ ràng cho sự thật, ông đã chấp nhận cho chúng tôi ở bên nhau.
Tôi lặng lẽ ôm lấy eo anh, dõi mắt trông theo bóng hình hai ông bà đang rời khỏi...
o0o
Đã có sự ủng hộ của cha mẹ Tần Lam, tiếp theo là cha mẹ tôi. Hai người sống tại thành phố lân cận. Để có thời gian rảnh rỗi, chúng tôi xin nghỉ phép một tuần để về thăm cha mẹ.
Càng đến gần nhà tôi, sắc mặt Tần Lam lại càng lo lắng. Tôi buồn cười nhìn anh ngắm nghía dáng vẻ của mình trong gương đến lần thứ mười một.
- Em xin anh, đi gặp mẹ vợ chứ không phải đi hẹn hò đâu.
Tôi ghẹo anh, nhìn anh nở nụ cười gượng gạo.
- Anh hơi lo...
Tần Lam đột nhiên lên tiếng.
Tôi kéo lấy cánh tay Tần Lam rồi tựa lên bờ vai anh.
- Cha mẹ em là người rất cởi mở, em thích thế nào thì họ nhất định sẽ thích thế ấy.
Cha mẹ từ nhỏ đã rất cưng chiều tôi, chưa bao giờ từ chối yêu cầu gì của tôi cả.
- Nhưng mà...
Tôi hiểu rõ nỗi bất an của Tần Lam bèn vùi tay mình vào lòng bàn tay ấm áp có chút ẩm ướt của anh, để ười đầu ngón tay áp vào nhau.
- Bất kể tương lai ra sao, em cũng sẽ ở bên cạnh anh.
Tôi cho anh một lời hứa an lòng.
- Nhã Kỳ...
Cha mẹ về việc Tần Lam đến chơi tuy có chút bất ngờ nhưng rất nhanh đã chấp nhận và tỏ vẻ thích anh. Anh vừa nho nhã lễ phép vừa tuấn tú lịch thiệp, khó mà khiến người ta không thích cho được. Mẹ tôi hệt như một người mẹ vợ đang ngắm nghía chàng rể, càng ngắm càng hài lòng. Bà vội vàng đi mua thật nhiều thức ăn ngon, bảo là muốn cho anh được vừa miệng, khiến cho con gái của bà là tôi cũng có phần ghen tỵ.
Cha tôi thì lại kéo Tần Lam ra đánh cờ, hai người đại chiến với nhau ba trăm hiệp bất phân thắng bại, kỳ phùng địch thủ, anh lại là người trong mộng của con gái, đương nhiên là ông vô cùng thích thú.
Nhìn cảnh tượng ấy, trái tim đang căng thẳng của tôi cũng nhẹ nhõm lại.
Chương 29
Giờ ăn, lúc mọi người trong gia đình đang dùng cơm với nhau trong niềm hạnh phúc bất tận, một tràng điện thoại bỗng đâu réo lên phá tan khoảnh khắc ấm cúng ấy.
Chuông điện thoại reo vang, cha đứng dậy, đến tiếp cuộc gọi:
- Hừm!
Ông chỉ thốt lên một từ duy nhất rồi không nói thêm gì nữa.
Nhận ra vẻ khác thường của cha, tôi ngẩng đầu trông về phía ông. Sắc mặt của ông vô cùng nghiêm trọng đánh mắt sang Tần Lam, trái tim của tôi như chìm sâu xuống.
Tần Lam cũng đã nhận ra, anh nhìn về phía cha tôi.
- Điện thoại của cậu... Vợ cậu gọi đến bảo đứa bé ngã bệnh rồi, muốn cậu mau mau trở về!
Trong giọng nói của cha lộ rõ một cơn giận đang kìm nén.
Thân thể Tần Lam đờ ra, sau đó gần như lao đến đoạt lấy điện thoại trên tay cha:
- Lưu Di, cô muốn gì!!
Anh khẽ rít lên phẫn nộ, nhìn cha mẹ tôi mà sắc mặt tái nhợt.
- Tôi chỉ muốn báo cho chồng của tôi biết là con chúng ta bệnh rồi, chỉ thế mà thôi. Tôi còn là vợ hợp pháp của anh đấy, sao anh có thể ra mắt cha mẹ vợ của mình như vậy mà không cảm thấy quá nhanh hả?
Từ miệng viên thư ký của Tần Lam, biết được anh xin nghỉ phép một tuần, mua hai vé máy bay đến thành phố Y, cô tức tốc gọi điện đến tổng đài để họ điều tra ra địa chỉ và số điện thoại của nhà người con gái ấy. Quả nhiên, anh đã đến nhà nàng ta! Cô đương nhiên sẽ không để nàng được dễ chịu!
- Cô!
Tần Lam vừa định nói gì đó, chợt nghe tiếng khóc của Niệm Trạch vang ra từ ống nghe.
- Cô làm gì Niệm Trạch đó! Tại sao nó lại khóc!
Tần Lam truy hỏi, nhưng đáp lại lời anh chỉ còn là những âm thanh tút tút của điện thoại cúp máy.
Tay Tần Lam vô lực rủ xuống, anh gác điện thoại, vội vã chụp lấy áo khoác:
- Xin lỗi!
Anh cứ thế lao ra khỏi cửa nhà tôi, chẳng thèm quay đầu lại.
- Tần Lam!
Tôi muốn đuổi theo anh, tôi sợ anh trong cơn xúc động sẽ làm ra việc ngốc nghếch.
- Không được đi!
Tiếng thét lớn của cha khiến cho bước chân của tôi ngập ngừng khựng lại.
- Cha!
Tôi biết cha mẹ nhất định đã bị cú điện thoại của Lưu Di gây hiểu lầm, thật ra nếu chậm một chút nữa thôi, Tần Lam sẽ đem hết mọi chuyện kể cho cha mẹ nghe, thỉnh cầu bọn họ tha thứ. Nhưng cú điện thoại của Lưu Di đã phá hỏng tất cả, một Tần Lam vốn không tệ lắm trong ấn tượng của cha mẹ giờ đây đã hoàn toàn bị phản đối!
- Không ngờ con dám ngoại tình với một gã đàn ông đã có gia đình con cái, con khiến cho cái mặt già này của cha biết để ở đâu đây!
Cha tôi vốn là một cán bộ kỳ cựu đã về hưu, chuyện như vậy với cha mà nói đúng là một đả kích.
- Kỳ Nhi, sao con lại hồ đồ như thế chứ!
Mẹ tôi không ngớt thở dài.
- Sự tình không như cha mẹ nghĩ đâu! Con bây giờ phải đuổi theo Tần Lam, sau này con sẽ giải thích rõ mọi việc với cha mẹ!
Tôi xách hành lí chạy xộc ra khỏi cửa.
- Kỳ Nhi!! Kỳ Nhi!!!
Tiếng gọi của cha mẹ đằng sau càng lúc càng nhỏ dần, tôi phóng chân chạy như phát cuồng, vừa sợ bọn họ đuổi theo, lòng lại lo lắng cho Tần Lam. Xin lỗi cha mẹ...
o0o
Tôi không tìm được Tần Lam tại phi trường, cũng không trông thấy thông tin đăng ký của anh, thầm nghĩ anh nhất định đã thuê xe trực tiếp trở về rồi. Tôi liền bắt một chuyến phi cơ gần nhất quay lại thành phố S.
Tần Lam hệt như biến mất, bất kể thế nào tôi cũng không tìm được anh. Điện thoại cũng không ai tiếp, tôi điên cuồng tìm kiếm ở tất cả những nơi anh có thể xuất hiện, nhưng trước sau đành thất vọng! Không ai biết anh đã đi đâu.
Vì bôn ba đường xa cộng thêm kiệt sức, tôi cuối cùng cũng ngất xỉu giữa đường, được một người hảo tâm đưa vào bệnh viện.
Chương 30
Lúc tôi chầm chậm tỉnh lại, bắt gặp Nguyễn Nguyễn đang lo lắng nhìn mình.
- Sao bồ lại đến đây...?
Tôi vẫn còn yếu ớt, muốn rướn dậy nhưng lực bất tòng tâm.
- Sao bồ lại làm cho bản thân thành ra thảm hại như vậy! Chẳng chịu ăn no, chẳng chịu nghỉ ngơi, mỗi ngày cứ chạy loạn xạ lên làm gì!
Nguyễn Nguyễn vừa thao thao bất tuyệt, vừa đỡ cho tôi dựa lưng vào tường.
- Tần Lam chẳng thấy đâu nữa...
Tôi cảm thấy thật sự lạc lõng.
- Tần Lam à? Không phải anh ta mang bồ vào đây hay sao? Mình vừa trông thấy một người ngoài hành lang rất giống Tần Lam đấy.
- Thật chứ!
Tôi kích động nắm lấy tay Nguyễn Nguyễn tra hỏi. Tôi còn nhớ rõ một bà thím tốt bụng đã mang tôi vào đây, nhưng Nguyễn Nguyễn lại bảo vừa trông thấy Tần Lam, chẳng lẽ Tần Lam đã nhập viện rồi, cho nên tôi mới không tìm ra anh? Nghĩ đến đây trái tim tôi như đập loạn.
- Anh ấy đi đâu rồi?
- Hình như đi về hướng khoa nhi thì phải, mình còn lấy làm lạ rằng tại sao anh ta lại không ở cùng với bồ.
Nguyễn Nguyễn nhớ lại nói.
Chẳng lẽ là Niệm Trạch! Tôi cố hết sức đứng dậy khỏi giường bệnh.
- Bồ làm gì vậy chứ! Mau nằm xuống đi!
Nguyễn Nguyễn giật mình la lên, ấn tôi trở xuống.
- Bồ còn chưa khỏe mà!
- Nguyễn Nguyễn, dẫn mình đi tìm anh ấy, thấy anh ấy rồi mình mới có thể yên tâm, mình xin bồ đó!
Tôi năn nỉ Nguyễn Nguyễn, cô nàng do dự hồi lâu mới miễn cưỡng đồng ý.
- Gặp được anh ấy rồi bồ phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi có biết không!
Nguyễn Nguyễn ra điều kiện với tôi.
- Biết rồi mà, Nguyễn Nguyễn tốt bụng của mình!
Tôi giơ tay ra vẻ thề thốt, chọc cho Nguyễn Nguyễn phải phì cười.
Nghĩ đến việc sắp gặp được Tần Lam, trái tim tôi cũng nhẹ nhõm đi nhiều.
Nguyễn Nguyễn dìu tôi đến từng phòng một trong khoa nhi để tìm kiếm. Thể lực của tôi còn chưa hồi phục, hơn phân nửa sức nặng trên thân thể đều đổ dồn lên người Nguyễn Nguyễn, chỉ chốc lát sau cô nàng đã mệt nhoài thở dốc.
- Nguyễn Nguyễn, bồ mệt rồi, nghỉ chút đi.
Mặc dù đang nóng lòng muốn được trông thấy Tần Lam, nhưng chứng kiến bộ dạng nhễ nhại mồ hôi của Nguyễn Nguyễn, tôi lại cảm thấy không đành tâm.
- Người bệnh như bồ còn chưa than mệt, mình có tư cách gì mà lên tiếng chứ! Nếu không mau chóng tìm ra "Anh yêu" của bồ thì chắc bồ chẳng chịu nghỉ ngơi đàng hoàng đâu nhỉ?
Nguyễn Nguyễn cố tình trêu chọc tôi.
- Thấy ghét, bồ nói gì chứ!
Tôi bật cười vỗ lên đầu cô nàng. Bỗng đâu từ phòng bệnh phía trước bước ra một người, anh ta vừa nhìn thấy tôi thì giật mình sửng sốt. Tôi cũng trông thấy anh, đó chính là Tần Lam mà tôi đã tìm kiếm nhiều ngày qua.
- Em sao vậy?
Thấy tôi mặc đồng phục của bệnh viện, thần sắc nhợt nhạt tựa vào người Nguyễn Nguyễn, Tần Lam bước nhanh đến trước mặt, đỡ lấy tôi từ tay cô nàng.
- Em bệnh rồi ư? Hay không khỏe?
Anh lo lắng quan sát khắp thân thể tôi.
Anh đã gầy đi nhiều, vòng thâm hiện rõ quanh hốc mắt chứng tỏ anh ngủ không an giấc, một người ưa sạch sẽ như anh chẳng ngờ vẫn còn khoác trên mình bộ sơ-mi mà hôm đó đã rời khỏi nhà tôi, trên quần áo lấm tấm vệt đen, đầu tóc rối bời, ngay cả râu cũng không buồn cạo, trông qua chẳng khác một gã lang thang là mấy.
Tôi đột nhiên có một nỗi xúc động muốn bật khóc. Ôm chặt lấy anh, tôi rốt cuộc cũng tìm được anh rồi! Nước mắt chẳng hề băn khoăn rơi xuống, ướt đẫm y phục anh.
Anh bối rối ôm lại tôi, không ngừng dùng ống tay áo lau nước mắt cho tôi, nhưng nước mắt hệt như lau hoài không hết, cứ thi nhau rơi rớt.
- Nhã Kỳ tìm anh suốt mấy ngày nay. Cơm không ăn, giấc không ngủ, đến nỗi ngất xỉu giữa đường, nếu không nhờ người hảo tâm đưa vào bệnh viện, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây!
Nguyễn Nguyễn bất mãn chỉ trích sự biến mất của anh.
- Nhã Kỳ...
Anh nhìn tôi với thần sắc phức tạp.
- Xin lỗi... Niệm Trạch ngã bệnh, anh phải bận tay chăm sóc cho nó...
Anh day dứt nhìn chúng tôi.
Chương 31
Tần Lam dẫn chúng tôi vào phòng bệnh, Niệm Trạch đã ngủ thiếp đi, gương mặt nhỏ bé của nó lộ vẻ vô cùng nhợt nhạt.
Tim Niệm Trạch có vấn đề, bác sĩ từng khẳng định, nó sẽ không qua nổi tuổi mười lăm.
Nhìn hình hài bé bỏng trước mắt, tôi không dám tin một đứa trẻ hoạt bát đáng yêu nhường ấy lại mắc phải căn bệnh như vậy.
- Là bệnh tim bẩm sinh, bình thường bọn anh đều hết sức chú ý đến nó, vốn không có gì đáng ngại. Lúc anh quay lại nơi ở, phát hiện một mình Niệm Trạch đang ngã trên sàn, Lưu Di chẳng biết đã chạy đi đâu rồi! Lỡ như anh không trở về thì...
Chỉ cần chậm hơn một giờ nữa thôi, Niệm Trạch sẽ không còn cách nào cứu chữa được! Mỗi lần nghĩ đến đây, Tần Lam vẫn cảm thấy rùng mình.
- Tần Lam! Không sao đâu, Niệm Trạch là một đứa bé kiên cường, nó nhất định sẽ không việc gì cả.
Tôi nắm chặt tay anh an ủi.
- Ừm.
Tay của Tần Lam cũng nắm chắc lại tay tôi.
Nguyễn Nguyễn không biết từ lúc nào đã lẻn đi mất. Cô ả nghịch ngợm này thật là...!
- Nhã Kỳ, xin lỗi, anh...
Anh vì chuyện xảy ra tại nhà tôi mà cảm thấy day dứt.
- Em đã nghe rất nhiều lần rồi, em không muốn nghe anh nói lời xin lỗi thêm nữa. Ok?
Tôi che lấy miệng anh, không cho anh nói thêm gì nữa.
Anh nắm lấy bàn tay tinh nghịch của tôi, đặt lên môi hôn, ánh mắt ngập tràn cảm kích.
- Có thể gặp được em là phúc phận của anh.
Tôi ôm hôn anh
- Là phúc phận của đôi ta.
Anh bật cười.
o0o
Niệm Trạch hồi phục rất nhanh, tôi và Tần Lam đều cảm thấy rất vui mừng. Còn Lưu Di thì hệt như mất tích vậy, cô trước sau không hề xuất hiện, thậm chí cũng không thèm đến thăm Niệm Trạch lấy một lần. Tôi thật sự không thể tưởng tượng được, một người mẹ lại có thể đối xử với đứa con của chính mình một cách lãnh đạm như thế. Điều duy nhất tôi có thể làm là mang đến cho Niệm Trạch thật nhiều tình thương. Nó rất đáng yêu, không hề khóc lóc, cho dù có phải uống thuốc hay châm tiêm cũng đều ngoan ngoãn làm theo, việc này khiến cho tôi và Tần Lam càng yêu thương nó nhiều hơn.
Tần Lam dốc lòng tìm kiếm Lưu Di, anh quyết tâm phải giải quyết dứt điểm mọi chuyện, nhưng thậm chí ngay cả cha mẹ Lưu Di cũng không biết cô đã đi đâu. Sự biến mất của Lưu Di chẳng thể làm cho chúng tôi yên tâm được, giống như khoảng lặng trước cơn giông bão thường khiến lòng người bất an. Lưu Di tuyệt đối sẽ không buông tha dễ dàng như vậy, Tần Lam biết rõ điều này, vì thế mỗi ngày anh kiên trì đưa đón tôi đi làm, sợ rằng Lưu Di sẽ làm ra việc điên cuồng gì đó.
Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan sở, tôi nhìn ra bầu trời ngoài khung cửa, mây đen vần vũ, xem chừng sắp đổ mưa rồi. Thu dọn đồ đạc, tôi bước xuống lầu, đứng tại cửa đợi Tần Lam đến đón. Mặc dù tôi đã từng nhấn mạnh rằng anh không cần làm như vậy, nhưng Tần Lam cũng hết sức kiên quyết. Tôi biết cũng vì anh lo cho tôi, và nếu như việc này có thể làm cho anh an tâm, vậy thì cứ thuận theo anh cho rồi.
Mưa cuối cùng cũng trút xuống, xa xa tôi có thể trông thấy bóng xe quen thuộc đang chạy về phía tôi. Tôi dùng tài liệu ngăn mái đầu, bước lên phía trước đón anh, vì ở trước cửa không thể đổ xe lại.
Giữa lúc ấy, một chiếc xe màu trắng từ một con hẻm khác phóng vọt ra, lao thẳng về phía tôi! Tôi sửng sốt đến quên cả việc né tránh!
- NHÃ KỲ!!
Tôi nghe tiếng Tần Lam gọi tên tôi. Sau đó, xe của anh tăng tốc, lao đến tông mạnh vào chiếc xe màu trắng tại nơi chỉ cách tôi khoảng hai, ba mét.
Hai xe chạm vào nhau phát ra âm thanh thật lớn.
Tôi giật mình tỉnh lại, vứt vội những thứ trong tay đi, cấp bách chạy về hướng xe của Tần Lam.
Chương 32
Toàn bộ phần trước của xe đều móp mó, có thể thấy lực va chạm mạnh như thế nào. Túi hơi đã bật mở, Tần Lam bị kẹt giữa túi hơi và ghế lái. Tôi ra sức đập giật cửa xe, nhưng không tài nào khiến cho cánh cửa xe dị dạng ấy mở ra được.
- Tần Lam!!
Thanh âm của tôi nghẹn ngào, ánh mắt đã nhạt nhòa lệ.
Có người đã gọi cảnh sát và xe cứu hộ, đội chữa cháy rất nhanh đã tới hiện trường, tôi bị cách ly ra khỏi chiếc xe của anh.
Nhìn mọi người bận rộn, không khí cấp bách tại hiện trường làm tôi có cảm giác thở không thông. Tần Lam, anh không thể xảy ra chuyện... Tôi bủn rủn ngồi phịch xuống đất.
Nguyễn Nguyễn phát hiện ra tôi liền chạy ù đến bên hàng rào cảnh giới.
- Nhã kỳ, bồ sao vậy?
Cô lo lắng hỏi han nhưng tôi không hề phản ứng.
- Nhã Kỳ!!
Nhìn ánh mắt trống rỗng và dáng vẻ thẩn thờ của tôi, Nguyễn Nguyễn nén lòng tát tôi một cái.
Cơn đau rát buốt trên má khiến tôi lấy lại phản ứng, gương mặt lo lắng của Nguyễn Nguyễn hiện ra trước mặt tôi.
- Nguyễn Nguyễn...
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nguyễn Nguyễn hét lên.
- Tần Lam...
Tôi hệt như một đứa trẻ bất lực chỉ về phía hiện trường vụ tai nạn.
- Ra rồi!
Lúc này, cánh cửa vừa bị thúc mở, Tần Lam được nhân viên cứu hộ kéo ra khỏi xe.
Nguyễn Nguyễn đỡ lấy tôi cùng đôi chân mềm nhũn, ập đến bên cáng của Tần Lam:
- Tần Lam!
Trên người anh không có vết thương rõ ràng, chỉ trừ trên mặt bị một mảnh thủy tinh vỡ rạch lên vài lằn vết thương. Anh lặng im thiếp đi, ánh mắt bình an.
- Các cô là gì với người bị thương?
Nhân viên y tế hỏi.
- Cô ấy là bạn gái của anh ta!
Nguyễn Nguyễn thay tôi trả lời.
- UỲNH!
Chiếc xe nhỏ màu trắng phát ra một tiếng nổ lớn, ngùn ngụt bốc cháy.
- Cứu hỏa!!
Hiện trường lại nhốn nháo cả lên.
Tất cả việc này tôi đều hoàn toàn không hay không biết, vì tôi lúc này đã nghe chẳng thông, trông chẳng thấy, trước mắt chỉ còn biết mỗi Tần Lam.
o0o
Quả thật là trong cái rủi có cái may, Tần Lam không có gì đáng ngại. Tôi ngày đêm túc trực bên cạnh anh, chờ đợi anh tỉnh lại.
- Nước...
Cuối cùng, công dụng của thuốc cũng qua đi, Tần Lam dần dần hồi tỉnh.
Tôi vội vàng nâng đầu anh dậy, cẩn trọng cho anh uống vài ngụm nước.
- Em không sao chứ?
Anh quan sát tôi, giống như đang đánh giá xem tôi có khỏe mạnh hay không.
Tôi không thể ngăn được dòng nước mắt đang tràn ra.
- Anh hư lắm, ngốc lắm, anh phải làm như vậy mới chịu hay sao? Anh có biết em đã lo lắng đến thế nào hay không!!
Tôi không tài nào ngừng khóc lóc và trách hờn được, hệt như muốn đem toàn bộ nỗi phiền muộn trong lòng phát tiết ra vậy.
- Anh thà cứ để em lo lắng cho anh...
Anh không thể chịu nổi khi nàng bị thương dù chỉ một ít. Khoảnh khắc anh trông thấy chiếc xe nhỏ kia điên cuồng lao về phía nàng, trái tim anh như ngừng lại!
- Tần Lam!
Tôi nằm gục trên ngực anh khóc òa. Suýt chút nữa thì tôi đã mất anh rồi!
- Ngốc...
Anh đưa tay vuốt tóc tôi, dùng giọng điệu hay dọa con nít khóc nhè bảo:
- Đừng khóc mà, khóc nữa sẽ xấu lắm đó...
Tôi tức giận dùng nắm tay khẽ đấm anh một cái.
- Ai ui...!
Anh rên rỉ.
- Sao vậy! Anh đau chỗ nào?
Tôi cho rằng mình đã làm đau anh, thầm trách bản thân sao vội quên anh vẫn còn là một bệnh nhân.
- Đau lòng...
Anh nhìn tôi bảo.
Nhìn vẻ mặt của anh, tôi biết là mình bị lừa, liền không khỏi đấm cho anh thêm vài cái nữa. Anh cười, cầu xin tôi tha thứ.
- Niệm Trạch đã được Nguyễn Nguyễn thay em chăm sóc trước rồi, anh cứ yên tâm.
Tôi mang cho anh một quả táo được gọt vỏ cẩn thận.
- Ừm.
Chân của Tần Lam đã bị gãy vì va phải mũi đinh thép, cần phải dưỡng thương thật tốt.
Xem tiếp: Chương 33 - 37