Tình như khói hoa Chương 01 - 05
Chương 1
Nhìn gã trai trước mắt, tôi thoáng sững sờ trong giây lát.
- Chị Lục à, đây là bạn tôi, không phải người trong giới chúng ta đâu!
Giọng nói của anh thật dễ nghe, dịu dàng đến mức có thể vắt tan thành nước.
Kẻ ăn mặc như phụ nữ kia có chút thất vọng, liếc nhìn tôi bảo:
- Gì chớ, không phải người trong giới thì tới đây làm gì...
Giọng càu nhàu ấy xa dần, tôi rốt cuộc cũng thở phào một hơi.
Tôi là Lê Nhã Kỳ, biên tập viên của một tờ tạp chí. Tổ chúng tôi đang thực hiện một chuyên đề viết về tình yêu trong giới đồng tính, vì để thu thập thật nhiều tin tức, cô bạn tốt Nguyễn Nguyễn đã đề nghị tôi đến quán bar "Chim Xanh" này, cô ta bảo nơi ấy toàn là GAY cả, lại còn rủ rỉ rằng chắc chắn sẽ có người chấp nhận cuộc phỏng vấn của tôi. Tôi chỉ đến đây một mình, vì rằng tôi cảm giác những người thuộc loại này đa số đều mang bụng đề phòng kẻ khác, nếu đi đông e là không có cách nào sưu tầm được tư liệu tốt.
Có điều, tôi vừa mới đến thì đã bị một ả đồng tính quấy nhiễu. Tôi bỗng cảm thấy hối hận vì sự lỗ mãng của mình. Lúc tôi bị ả ta đè lên tường mà hôn hít, nỗi sợ hãi và ghê tởm làm tôi thấy khó chịu vô cùng, cũng may sự xuất hiện của người đàn ông này đã cứu thoát tôi.
- Đi mau đi, đây không phải chỗ cho cô tới đâu!
Anh chỉ cần nhìn vào mắt cô một lần là biết ngay cô không phải là người nằm trong thế giới bọn anh. Tròng mắt của cô trong veo như sương mai, vẻ yếu đuối bên ngoài khiến người ta có cảm giác cô như một thục nữ vậy.
Chẳng hiểu vì sao, trông thấy ánh mắt cầu cứu của cô, anh bất chợt lại muốn ra tay bảo vệ, và anh đã làm như thế thật.
- Chờ đã!
Tôi vội kéo anh lại.
Nhìn bàn tay nhỏ nhắn trên áo của mình, anh nhìn cô ngờ vực.
- Xin lỗi, tôi...
Cô có chút thấp thỏm không yên.
Tại sao cô còn chưa đi? Với một gương mặt mới toanh như cô sẽ rất dễ hấp dẫn sự chú ý của đám đồng tính nữ kia, chưa kể còn có không ít những kẻ lưỡng tính yêu cả nam lẫn nữ, chắc chắn sẽ không bỏ qua con cừu non béo bở như vậy.
- Nói đi!
Anh chẳng cách nào bỏ một mình cô lại nơi đây, lỡ cứu rồi thì đành làm người tốt cho trót vậy.
- Tôi muốn nói chuyện với anh... Tôi... Tôi là biên tập viên của tạp chí MC...
Tôi trộm nhìn vẻ mặt của anh.
- Cô muốn phỏng vấn tôi ư?
Vẻ mặt anh thản nhiên, như cười mà không phải cười, chẳng khác một đám mây, khiến cho người ta không tài nào nắm bắt được.
- Đúng vậy, mong anh vui lòng!
Tôi bất giác nắm lấy cánh tay của anh năn nỉ.
Vào lúc chạm lên cánh tay ấy, tôi rõ ràng trông thấy thần thái của anh có chút kinh ngạc. Nhận ra mình lỗ mãng, mặt tôi thoảng nóng ran.
Anh thật lâu không nói gì, đúng vào lúc tôi định bỏ cuộc, chợt nghe anh bảo:
- Chúng ta sang bên kia ngồi đi!
Tôi cảm kích ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh thật sự là một chàng trai hấp dẫn, trong ánh đèn mờ ảo, tôi chầm chậm quan sát. Tóc anh hơi dài, làn mi thanh mảnh, đến bây giờ tôi cũng không ngờ mắt một mí lại có sức hấp dẫn đến vậy, lúc anh nhìn vào đối phương sẽ tạo ra một thứ cảm giác khiến cho người ta say đắm, mông lung vô cùng. Bờ môi của anh rất mỏng, người ta bảo đàn ông môi mỏng thì bạc tình, tôi không biết anh có như vậy hay không, riêng tôi thì cảm giác là không, bởi vì trong đáy mắt của anh, tôi nhìn thấy một nỗi u buồn lẩn khuất...
Anh mặc một chiếc sơ-mi trắng đơn giản, loại rất thông thường, nhưng khoác trên mình anh thì đẹp mê hồn. Trên người anh có một làn hơi thật thuần khiết. Tuy tôi rất không muốn tin, nhưng anh thật sự là một người đồng tính.
- Sao anh lại muốn làm người đồng tính?
Tôi dè dặt hỏi, sợ không cẩn thận lại chọc giận anh.
Anh hút thuốc, từ từ phả ra một làn khói, làn khói mơ hồ quẩn quyện trên gương mặt:
- Chẳng tại sao cả, chỉ đơn giản là yêu người không khác giới với mình mà thôi.
Anh nói thật đơn giản, từng câu từng chữ rành mạch. Yêu một người thì cần gì phải có nguyên nhân chứ? Yêu thì cứ yêu. Trên đời này chuyện vô lí nhất cũng là chuyện có lí nhất mà.
Tôi nghe xong có chút ái ngại, đúng vậy, yêu thì cứ yêu... Thật ra thế giới của người đồng tính không thần bí như mọi người vẫn hằng tưởng, tất cả đều chỉ là tình yêu mà thôi.
- Có thể thuật lại cho tôi nghe chuyện trước đây của anh hay không?
Tôi hỏi. Anh thoạt trông có vẻ dễ gần, tâm tình khẩn trương của tôi cũng dần bình tĩnh trở lại. Tôi thử dùng giọng điệu bạn bè trao đổi với anh.
Anh hờ hững cười, những ngón tay thon dài trắng nõn mang theo hơi khói khẩy khẩy lớp bụi bên gạt tàn.
- Về chuyện gì?
Anh hỏi.
- Bạn trai của anh...
Theo phán đoán, tôi nghĩ anh thuộc phái “nữ”.
Bàn tay hút thuốc của anh chợt khựng lại.
- Anh ta chết rồi!
Giọng nói của anh vẫn bình thản, nhưng tôi đã nhìn ra một nỗi đau sâu sắc ẩn chứa trong đôi mắt kia, tròng mắt quả thật vẫn không thể đánh lừa người khác.
- Xin lỗi...
Tôi không biết có nên tiếp tục đề tài này hay không, nhất thời không biết phải làm sao.
- Không sao, cô muốn biết chuyện xưa của chúng tôi ư?
Chẳng hiểu vì sao, ở trước mặt cô, anh như muốn trút hết tâm sự ra. Ngẫm lại, có lẽ đêm nay đã uống hơi quá chén rồi, anh tự giễu mình.
- Ừm
Tôi gật đầu.
- Được rồi...
Trong làn sương khói lờ mờ, ánh mắt anh dần trở nên xa xôi, bắt đầu nhớ lại những tháng ngày khắc cốt ghi tâm kia...
Chương 2
Anh là sinh viên trường mỹ thuật, tính cách trầm lắng, lưng luôn giắt theo bản vẽ, một mình đắm chìm trong thế giới hội họa.
Còn cậu ta là đội trưởng đội bóng đá của trường, dáng vẻ đường hoàng, tiêu sái, đi đến đâu cũng đều lan tỏa sức sống khắp nơi.
Theo lý mà nói, hai người với tính cách hoàn toàn đối lập như vậy, vốn không thể đến với nhau được. Tuy nhiên vì trái đất hình tròn, cho nên hai kẻ này rốt cuộc cũng giáp mặt, việc này âu cũng do số mệnh.
Trên đường họa cảnh trở về, anh đi ngang qua cầu trường, bị một trái bóng trên trời lao ập đến. Còn cậu ta, cứ theo thói quen nghĩa hiệp của mình mà ra tay giúp đỡ. Câu chuyện cũng từ đấy mà bắt đầu...
Tần Lam và Khâu Trạch Nhất quen nhau.
Khâu Trạch Nhất rất quan tâm đến anh, xem anh như em trai của mình vậy. Cậu ta không muốn để Tần Lam cứ thui thủi một mình, luôn kiếm cớ gọi anh ra ngoài vui đùa với mọi người. Tần Lam cũng không phải kẻ lập dị, chỉ là loại người ưa thích sự yên tĩnh, từ từ Khâu Trạch Nhất cũng nhận ra anh không hợp với những hoạt động tập thể nên cũng không miễn cưỡng nữa, có điều vẫn thường xuyên đến tìm anh ra ngoài dạo chơi. Anh cũng dần quen với sự xuất hiện của cậu ta.
Vào mùa lá đỏ ở Mãn Sơn, cậu lại kéo anh đi ngắm lá phong; đêm đông thì chợt nảy ra ý định xem mưa sao băng. Đến khi cậu ta coi anh là một phần của cuộc sống thì hình bóng cậu cũng dần dà in sâu vào lòng anh...
o0o
Tôi lặng thinh nghe anh say sưa kể chuyện. Xem ra, quãng thời gian ấy đối với anh quả thật rất đẹp, trên mặt anh ngập tràn thứ ánh sáng hạnh phúc... Lần đầu tiên tôi thấy được trên mặt một người đàn ông cũng có thể xuất hiện dáng vẻ như vậy.
Bỗng nhiên, anh ngừng kể, nét hân hoan trên mặt mờ nhạt đi, trong gạt tàn đã chất đầy tro thuốc.
- Khuya rồi, cô cần phải trở về!
Anh nhìn tôi nói, hệt như giọng điệu một người anh cả, khiến cho tôi cảm thấy vô cùng thân thiết.
Tôi chẳng muốn trở về chút nào, câu chuyện của anh đã hấp dẫn tôi, tôi muốn biết tiếp theo đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh hệt như một người đọc sách trên radio vậy, lúc người ta vừa cảm thấy hứng thú thì đột nhiên vỗ án bảo: "Muốn biết kết cuộc thế nào, mời các bạn đón nghe lần sau!"
- Nếu cô vẫn muốn nghe tiếp câu chuyện, lần sau tôi sẽ kể cho cô nghe.
Anh đã đứng dậy:
- Để tôi tiễn cô!
Anh giơ tay về phía tôi một cách tự nhiên.
Dù không biết lời hứa của anh có thể thực hiện hay không, nhưng tôi vẫn nhanh chóng rút ra một cây bút, ghi vội lên lòng bàn tay phải của anh cách thức liên lạc.
Anh khẽ nhướng mày, nhìn dòng chữ nhỏ nhắn xinh đẹp trên tay: "Lê Nhã Kỳ?"
Rồi anh nhìn tôi cười:
- Trò chuyện cả buổi, đến tên của nhau mà chúng ta còn chưa biết, tôi là Tần Lam.
- Hôm nay thật cảm ơn cô!
Anh tiễn tôi ra khỏi quán bar, lại đón cho tôi một chiếc taxi.
- Cảm ơn tôi ư?
Tôi ngạc nhiên.
- Người nên cảm ơn phải là tôi mới đúng chứ!
- Có qua có lại thôi.
Anh cười, thay tôi đóng cửa xe lại.
Sau buổi trò chuyện với cô, anh cảm giác thật thanh thản. Đã lâu lắm rồi anh chưa mở lòng mình với ai như vậy.
Xe chầm chậm chuyển bánh, tôi lưu luyến nhìn anh, trỏ trỏ vào lòng bàn tay.
Anh hiểu ý gật đầu.
Chương 3
Cả buổi sáng tôi cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
- Nhã Kỳ, tối qua bồ ngủ không ngon giấc à?
Nguyễn Nguyễn bưng cho tôi một tách cà phê.
Hai tay cầm lấy tách cà phê ấm áp, mùi thơm ngào ngạt xông lên mũi, tôi hớp một ngụm đầy, cà phê mà Nguyễn Nguyễn pha quả thật rất tuyệt!
- Buổi phỏng vấn sao rồi?
Nguyễn Nguyễn hỏi:
- Tối qua có gặp được ai không? Nghe nói đám G ấy bảnh trai lắm thì phải!
Nguyễn Nguyễn lộ ra một vẻ mặt si mê.
- Cậu thật là!
Tôi không khỏi lắc đầu, Gặp gỡ ư? Lại nghĩ đến anh ấy, khi tôi về đến nhà rồi mới sực nhớ mình chưa hỏi anh ta cách thức liên lạc, báo hại tôi cả đêm không thể an giấc, trong đầu cứ lấp đầy câu chuyện cũ của anh và người thanh niên kia.
Không biết anh sẽ lại tìm cô hay không, tuy nhiên cũng không hề gì, cô biết anh thường xuyên đến quán Chim Xanh, bởi anh và mọi người nơi đó đều có dáng vẻ rất thông thuộc.
Điện thoại trên bàn réo vang, tôi nhấc lấy ống nghe:
- Vâng, xin chào, trụ sở tạp chí MC đây, xin hỏi ngài tìm ai ạ?
Tôi dùng câu khẩu hiệu quen thuộc lên tiếng.
- Ồ!
- Là anh à!?
Anh chỉ nói một từ, nhưng tôi đã nhận ra giọng nói của anh, cõi lòng có chút kích động, tay cầm ống nghe khẽ run nhè nhẹ.
- Hy vọng tôi không làm phiền cô.
Anh nói.
- Không... không có!
Tôi lập tức phủ nhận, dù sự thật là tôi còn cả đống công việc phải xử lí.
- Vậy nếu cô rảnh thì chúng ta ra ngoài uống chút cà phê nhé?
- Vâng! Ở đâu vậy?
Anh nói tên một địa điểm, nơi ấy tôi cũng biết.
- Không gặp không về!
Buông điện thoại xuống, tôi bỗng thấy vẻ mặt tò mò của Nguyễn Nguyễn đang nhìn mình.
- Nhìn gì chứ?
Tôi nổi đóa trừng cô ta:
- Trên mặt mình nở hoa hay sao?
Vẻ mặt Nguyễn nguyễn như chọc ghẹo:
- Phải đó, cả đống hoa đào đang nở kìa!
- Ôi, đi chỗ khác đi mà!
Tôi vỗ nhẹ cô ta một cái, vớ lấy túi xách bỏ đi.
- Khi về thuật lại ình nhé!
Nguyễn Nguyễn gọi với theo từ đằng sau.
o0o
Lan Uyển là một quán cà phê tuy không lớn nhưng lại rất nổi danh, bất kể là về không khí hay chất lượng cà phê đều nức tiếng cả. Nó từa tựa một nhà kiếng rộng, ngay cả trần phòng cũng làm bằng thủy tinh trong suốt, bảo nó là một ngôi nhà thủy tinh cũng không ai phản đối. Đâu đâu cũng có thể trông thấy những chậu bonsai cùng những giò lan, cảnh trí trang nhã thanh tịnh vô cùng. Mùi hoa hòa vào hương cà phê, ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên người, cảm giác cứ như đang thảnh thơi hưởng thụ trong khu vườn của nhà mình vậy.
Theo tiếng chuông gió vui tai, tôi bước vào Lan Uyển. Vừa qua ngưỡng cửa thì trông thấy anh ta, anh hệt như một vật thể phát sáng, hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của tôi. Trái tim của tôi bất chợt đập vang rộn rã, cảm giác như đang đi hẹn hò, mặt mũi không khỏi nóng ran vì suy nghĩ có phần hoang đường của mình.
- Anh đợi đã lâu chưa?
Tôi ngồi xuống phía đối diện anh.
- Cũng chưa lâu lắm.
Anh thấp thoáng cười:
- Cô uống gì?
- Cà phê Macchiato đường!
Tôi nói với người phục vụ vừa đến.
Chốc lát sau, cà phê của tôi được mang lên.
Ngồi đối diện với anh, tôi rõ ràng có chút lúng túng. Siết chặt tách cà phê trong tay, tôi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dùng nó khỏa lấp đi sự ngại ngùng của mình.
- Tối qua tôi ngủ rất ngon.
Anh đột ngột cất tiếng:
- Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng ngủ ngon như vậy!
- Thổ lộ tâm sự là một biện pháp tốt để giảm sức ép.
Tôi nghĩ áp lực trong lòng anh ta hẳn là rất lớn.
Anh gật gật đầu, bắt đầu kể tiếp câu chuyện của mình.
Chương 4
Mối quan hệ của bọn họ ngày càng tốt đẹp, có điều anh cảm nhận được Trạch Nhất dường như có điều khác lạ. Cậu ta thường xuyên nhìn anh đến xuất thần.
- Trạch Nhất, anh đang nghĩ gì vậy?
Cuối cùng có một lần, trong lúc cậu ta đang say sưa nhìn anh, anh không nhịn được bèn thắc mắc.
Chợt thấy một gương mặt kề sát phía trước, Trạch Nhất thốt nhiên giật mình.
- Anh làm sao thế?
Tần Lam lo lắng nhìn cậu ta, tay sờ lên trán thăm nhiệt.
Động tác hết sức bình thường này lại làm cho ánh mắt Trạch Nhất trở nên sâu thẵm, cậu kéo tay anh xuống rồi đột ngột ôm anh vào lòng.
- Trạch Nhất?
Tần Lam hớt hãi nhìn cậu ta.
Miệng cậu ghé xuống môi anh. Đầu óc Tần Lam trở nên trống rỗng.
Rồi thình lình, cậu lại đẩy anh ra.
Đối mặt với biến cố đột ngột như thế, Tần Lam không biết phải xử trí ra sao.
Trạch Nhất dường như đang tranh đấu kịch liệt với nội tâm của mình, hồi lâu cậu đứng dậy bảo:
- Xin lỗi!
Nói xong, cậu xoay người chạy ra khỏi phòng vẽ.
Đặt tay trên khóe môi, cõi lòng Tần Lam cũng đang xáo động dữ dội. Trạch Nhất vừa hôn anh! Điều đáng nói là anh rõ ràng không có cảm giác phản đối, ngược lại còn có chút vui mừng? Tần Lam không thể không xem xét lại mối quan hệ của mình và Trạch Nhất. Anh thích Trạch Nhất, Trạch Nhất hẳn nhiên cũng thích anh, nếu không Trạch Nhất sẽ không hôn anh làm gì, có điều tình cảm của bọn họ vốn không được cho phép, anh phải làm sao đây?
...
Trạch Nhất đã một tuần rồi không đến tìm anh. Tần Lam rất muốn cùng cậu ta nói chuyện cho rõ ràng, nhưng bất kể liên lạc cách nào cũng đều không được. Anh không thể làm gì khác hơn là đến ký túc xá của cậu ta chờ đợi.
Đêm đã về khuya, gió vào thu se lạnh, Tần Lam chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi mỏng manh ngồi trên bậc thềm túc xá. 10 giờ rồi... Anh nhìn đồng hồ.
Có lẽ đêm nay cậu ta lại không trở về, anh đã chờ suốt ba ngày nay, vậy mà cậu vẫn chưa hề quay lại.
Đúng lúc định bỏ đi, Tần Lam bỗng nghe thấy thanh âm của Trạch Nhất ở cách đó không xa. Anh cuối cùng cũng gặp được cậu ta, nhưng bên cạnh cậu lúc này còn có thêm một cô gái.
- Tần Lam?
Trông thấy anh, cậu ta có chút bất ngờ.
Anh ngửi được một mùi rượu nồng nặc, Trạch Nhất vừa uống rất nhiều rượu.
- Không có gì, tôi chỉ đến thăm anh thôi.
Nhìn người con gái bên cạnh cậu ta, trong lòng anh bỗng nảy sinh một loại cảm giác ghen tức.
- Ờ ừm... Tiểu Di... Đây là... là Tần Lam, người anh em tốt của anh... Còn đây là bạn gái của tôi... Lưu Di...
Giọng điệu của cậu không được rõ ràng cho lắm.
Nhưng anh lại hoàn toàn nghe rõ. Anh thật sự hy vọng rằng mình chưa từng đến nơi đây để không phải nghe thấy những lời như vậy. Không nói tiếng nào, anh xoay người bỏ đi...
Lòng anh đau xiết, tuy vốn là người trầm tĩnh nhưng lúc này anh lại tự làm cho trái tim mình xốn xang không dứt...
Anh cặm cụi vẽ tranh, ngày đêm không ngủ, có điều những thứ vẽ ra đều là dáng vẻ của Trạch Nhất: tư thế cậu đá bóng, đường nét cậu cười, điệu bộ cậu tức giận... Khắp nơi trong phòng đều ngập tràn hơi thở và dáng hình ấy... Mỗi một bức họa đều có mặt Trạch Nhất cả. Cậu ta nằm trong tranh nhưng dường như vẫn thấp thoáng sự tồn tại. Tự bao giờ anh đã không thể dứt khỏi cậu ta? Lần đầu tiên trong đời, anh cảm nhận được nỗi cô độc...
Chương 5
Anh tiều tụy đi một cách nhanh chóng, thân thể mỏng manh hệt như một tờ giấy có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Những việc ấy tuy đều nằm trong tầm mắt của Trạch Nhất, thế nhưng cậu ta không có cách nào đối diện với anh cả. Khi cậu phát hiện ra tình cảm bất bình thường của mình, cậu đã hoảng hốt, bối rối, thậm chí chán ghét cả bản thân. Thế rồi cậu quyết kìm nén, lo rằng sẽ làm anh sợ, đến nỗi cả bạn bè cũng không thể làm được. Tuy nhiên tình yêu sao có thể kìm nén cơ chứ, cậu cuối cùng đã hôn anh. Và cậu cảm thấy không còn mặt mũi nào đứng trước ánh mắt trong suốt kia nữa, thế nên cậu trốn tránh, thậm chí quen bạn gái, dùng bộ dạng như thế mong sao có thể quên được anh. Tuy nhiên, cậu vẫn không cách nào thôi quan tâm đến anh được. Trông thấy dáng vẻ của anh hiện tại, lòng cậu cứ thấp thỏm âu lo.
- Trạch Nhất!
Tiểu Di phụng phịu ghì lấy gương mặt của cậu ta.
- Anh không chú tâm gì hết!
Cô dẫu môi nũng nịu. Người bạn trai này của cô cái gì cũng tốt, hiềm nỗi cứ thường xuyên mất hồn, thậm chí cả vào những lúc bọn họ đang thân thiết nhất. Cô ép môi son lên người cậu, đầu lưỡi khiêu khích mơn trớn quanh vành môi, cánh tay nhỏ nhắn luồng xuống bên dưới mò mẫm...
Trạch Nhất không nói lời nào, trở người đặt cô ngang hạ thể mình. Cô duyên dáng bật cười khúc khích.
Và rồi, không hề có bất cứ động tác mơn trớn nào trước đó, cậu tiến sâu vào cô, điên cuồng ngang dọc trên thân thể ấy.
- Ai ui, đồ chết tiệt nhà anh... ư...ưm...
Lời phàn nàn của cô nhanh chóng tắt ngúm trong cơn dâng trào của dục vọng, trong sự khao khát của bản thân...
Vào đợt xông phá cuối cùng đầy mãnh liệt, cậu thét nhỏ một tiếng, mơ hồ gọi thoáng một cái tên, sau đó nằm xụi lơ trên người cô.
Cô khẽ nhíu mày, nhìn bạn trai mình chìm vào giấc ngủ say, cõi lòng cũng lặng đi không ít...
Nhìn cô gái ở trước mặt, anh không chút thay đổi, bước tránh khỏi người cô.
- Chờ đã!
Cô gái lập tức chặng lấy lối đi.
Anh lạnh lùng nhìn lại cô.
- Anh là Tần Lam?
Cô hỏi.
- Có chuyện gì?
Nhận ra thân phận của anh, cô bắt đầu tỉ mỉ quan sát. Tuy sắc mặt của anh bệnh đến trắng xanh nhưng vẻ đẹp trai vẫn không hề giảm đi, thậm chí còn có phần tao nhã hơn.
- Tôi là Lưu Di…
Hôm ấy trời đêm chập choạng, cô chưa kịp xem kỹ dáng hình của anh. Hôm nay sau khi quan sát xong, cô không thể không thừa nhận anh quả là một tay đẹp trai.
- … Là bạn gái của Trạch Nhất!
Cô bổ sung thêm.
Anh liếc sơ đã nhận ra ngay cô, có điều anh không đoán ra vì sao cô lại đi tìm anh.
Đôi môi mỏng của anh siết chặt lại, xem ra đã chẳng còn kiên nhẫn nổi.
- Tôi đến để hỏi quan hệ giữa anh và Trạch Nhất?
Giọng của cô pha chút dữ dội.
- Chẳng quan hệ gì cả!
Cô đến chỉ để hỏi anh điều này thôi ư?
- Không quan hệ à?
Điệu bộ cô tỏ vẻ không tin.
- Anh có biết vào lúc Trạch Nhất phát bệnh hôn mê đều gọi tên của anh không? Anh ấy uống rượu cũng gọi tên anh, thậm chí khi cùng tôi...
Dù sao cũng là phụ nữ, cô không tiện nói hết lời.
- Nếu bảo không có quan hệ, vậy tất cả việc này phải giải thích thế nào đây?
- Trạch Nhất bệnh ư? Khi nào vậy? Bây giờ đã khỏe hay chưa?
Anh vội tóm lấy cô tra hỏi.
Cô hết lòng yêu thương Trạch Nhất, lần nọ cậu ta đổ bệnh được cô chăm sóc, kể từ đó mối duyên tình của bọn họ đã được chắp nối. Thế nhưng, trong cơn mê cậu không ngừng lẩm nhẩm một cái tên. Ban đầu, cô chỉ nghĩ là tên của một người con gái nào đó, còn cảm thấy cay đắng nữa. Nào ngờ không lâu sau thì cô gặp được Tần Lam, bản thân mới có chút an tâm trở lại. Có điều, cô dần dà phát hiện, người con trai này có một địa vị không thể lung lay trong lòng Trạch Nhất. Thậm chí cô nghi ngờ...
Vùng khỏi anh, cô lạnh lùng nói:
- Không mượn anh quan tâm, Trạch Nhất đã có tôi lo lắng, tôi chỉ muốn nói cho anh biết, hai người các anh vốn không có khả năng nào với nhau, anh đừng nên hại Trạch Nhất nữa!
Cô hùng hổ thốt ra. Lúc này tiết học vừa tan, vài kẻ hám chuyện đang đứng từ xa nhìn ngó bọn họ.
Tần Lam dường như từ câu nói của cô nghe ra điều gì đó, anh im lặng nhìn cô rồi bỏ đi.
- Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu!
Lưu Di nổi giận quát với theo bóng lưng Tần Lam.
Vì sao vậy? Rõ ràng cô đang ở phía có lợi kia mà? Nhưng sao cô lại cảm giác chính mình có thể sẽ thất bại cơ chứ?
Xem tiếp: Chương 06 - 10