Tình như khói hoa Chương 22 - 26
Chương trước: Chương 16 - 21
Chương 22
Phía trước vòng đu quay là một hàng người thật dài đang xếp, chúng tôi kiên nhẫn chờ đợi. Tôi chợt nhận ra đa số những người ngồi đu quay đều là các cặp tình nhân. Len lén nhìn Tần Lam, tôi phát hiện ra anh cũng đang nhìn lại mình.
- Anh nhìn gì vậy?
Tôi hỏi anh.
- Nhìn em!
Vẻ mặt Tần Lam rất chăm chú, anh nói trực tiếp ra như vậy làm tôi có chút bối rối.
Chẳng mấy chốc đã đến lượt chúng tôi. Phía trước là một đôi tình nhân chuẩn bị bước lên đu quay, sau họ thì đến chúng tôi.
Ngồi trong toa xe nho nhỏ này, tôi và Tần Lam mặt đối mặt, còn Niệm Trạch ngồi phía bên cạnh tôi.
- Đẹp quá đi mất!
Theo độ cao dần nâng lên, tôi không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp của màn đêm bên ngoài. Bên dưới, đèn lửa li ti lấp lánh hệt như những con đom đóm chớp tắt ánh sáng, sao trời phảng phất như cách chúng tôi thật gần, với tay ra có thể hái lấy.
Đột nhiên, một tiếng nổ bùng lên, lúc chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, bầu trời đêm đã nở rộ thật nhiều đóa hoa rực rỡ!
- Là pháo hoa!
Niệm Trạch kêu to, vỗ tay hưng phấn quan sát bầu trời.
- Thật là đẹp!
Tôi nhìn cảnh tượng mỹ lệ ấy, quả thật không cách nào dùng ngôn từ để biểu đạt. Quay đầu, tôi chợt trông thấy gương mặt Tần Lam đang phảng phất nét u buồn.
- Anh sao vậy? Không thích xem pháo hoa ư? Đẹp lắm mà!
- Đẹp lắm, nhưng cũng ngắn ngủi lắm...
Anh ngơ ngẩn nhìn ra bầu trời đêm, thầm thì nói.
- Sao lại ngắn ngủi chứ? Nó vĩnh viễn tồn tại trong ký ức, trong lòng của anh, mãi mãi không phai nhạt.
Tôi vừa bảo vừa nắm lấy tay anh.
Anh quay đầu nhìn tôi, hệt như lần đầu tiên quen biết tôi vậy. Một lúc sau, anh cúi đầu cười. Lúc ngước lên nhìn lại bầu trời đêm, ánh mắt anh không còn vẻ u buồn nữa mà trở nên sáng ngời lấp lánh.
- Anh bảo xem, vòng đu quay này có phải là vòng đu quay hạnh phúc hay không?
Vì truyền thuyết này, tôi luôn mong muốn được tự mình ngồi thử nhưng trước nay không có cơ hội, lần này tôi cuối cùng cũng đạt thành ý nguyện. Tôi thật sự cảm giác được hạnh phúc.
Tần Lam còn chưa kịp trả lời, phía bên cạnh liền truyền đến một tràng tiếng cãi vả. Tôi chú ý nhận ra đó là đôi tình nhân vừa đi toa xe trước chúng tôi khi nãy.
Thì ra chàng trai dẫn theo cô gái đến công viên là muốn chia tay với cô, nhưng vì để thực hiện lời hứa tặng cô một kỷ niệm đẹp vào ngày trước nên mới quyết định ngồi lên chuyến đu quay này, rồi sau đó sẽ đề nghị với cô.
- Tại sao anh lại muốn như vậy! Tại sao lúc em cảm thấy hạnh phúc nhất anh lại nói ra những điều tàn nhẫn đến thế! Em hận anh!
Cô gái nức nở nói.
- Anh chỉ muốn tốt cho em thôi...
Chàng trai không ngờ phản ứng của cô lại lớn như vậy, xung quanh hai người tụ tập một đám đông hiếu kỳ.
- Nếu cậu thật sự nghĩ cho cô ấy, cậu không nên trực tiếp nói với cô ấy như thế, vì chỉ làm cho cô ấy không tài nào quên được cậu và quá khứ đã qua của hai người mà thôi.
Tôi không nhịn được lên tiếng.
Chàng trai sững sốt nhìn tôi hồi lâu, bất chợt nước mắt tuôn như mưa. Sự việc đột ngột này làm cho chúng tôi ai nấy đều ngạc nhiên.
- Anh rất ích kỷ, anh không muốn em quên anh... Bởi vì... Anh mắc bệnh nan y... Có thể không còn sống được lâu nữa, nhưng anh thật sự không muốn trên thế gian này mọi người quên lãng anh... đặc biệt là người anh yêu thương nhất...
Cậu nói làm cho cô gái ngớ người ra, chốc lát sau mới sực tỉnh, ôm chằm lấy cậu khóc òa.
Đám người xem xung quanh thở dài, tôi đứng ngây ra một lúc, cho đến khi một đôi bàn tay ấm áp giữ lấy tôi.
- Đi thôi.
Giọng nói của anh không có vẻ gì là trách cứ, thế nhưng trong lòng tôi lại hệt như đang chịu sự chỉ trích, vô cùng áy náy.
Chương 23
Trên đường trở về, tâm trạng tôi vẫn không cách nào vơi nhẹ đi, bởi vì tôi đã làm tổn thương một chàng trai lương thiện.
- Đừng nghĩ nhiều nữa, em không làm sai gì cả!
Tần Lam ôm lấy Niệm Trạch đang thiêm thiếp ngủ, nói với tôi.
- Nhưng...
- Bọn họ rồi sẽ hạnh phúc mà!
Anh đột ngột cắt đứt lời tôi nói.
Sẽ hạnh phúc ư? Tôi có chút hoài nghi, thậm chí hoài nghi cả truyền thuyết về vòng đu quay hạnh phúc.
- Họ sẽ rất hạnh phúc đấy, tuy có nhiều khó khăn trở ngại, nhưng không gì có thể ngăn cản được họ yêu nhau. Như vậy chẳng phải hạnh phúc ư?
Anh nhìn vào đôi mắt tôi, nói:
- Không phải em từng bảo sao? Có những thứ sẽ vĩnh viễn tồn tại trong ký ức, trong lòng mình, mãi mãi không phai nhạt!
Anh dùng những lời tôi đã nói để khuyên bảo tôi. Ánh mắt anh thật dịu dàng, khiến tôi như chìm đắm trong cái nhìn chăm chú ấy. Anh hệt như hiểu rõ điều tôi mong muốn, khe khẽ kéo tôi vào trong lòng...
o0o
Tiễn Nhã Kỳ về nhà, Tần Lam cũng mang Niệm Trạch quay lại gia đình. Tuy anh có quyền không trở về, nhưng Niệm Trạch thì không thể.
Đèn vẫn còn sáng, Tần Lam ôm Niệm Trạch bước vào nhà. Lưu Di đang ngồi tại phòng ăn lạnh lùng nhìn anh. Trên bàn là những món ăn thịnh soạn, nhưng đều đã nguội lạnh cả, cũng giống như trái tim của Lưu Di vậy.
- Anh dẫn Niệm Trạch đi đâu?
Cô vốn tưởng hôm nay là sinh nhật của Niệm Trạch, dù có thế nào Tần Lam cũng sẽ dẫn theo Niệm Trạch về nhà, nể mặt thằng bé mà ăn bữa cơm gia đình với mọi người, xoa dịu bầu không khí căng thẳng. Từ sáng sớm, cô đã chuẩn bị làm một bàn thức ăn, nhưng đợi từ 5 giờ chiều mãi cho đến 8 giờ tối cũng không thấy bọn họ đâu, cô gọi điện đến nơi ở của cha mẹ Trạch Nhất, họ bảo rằng lúc xế chiều Tần Lam đã đón Niệm Trạch đi rồi! Liếc mắt lên chuông đồng hồ trên tường lúc này, mười tiếng đã điểm đủ.
- Tôi dẫn nó đến công viên.
Thản nhiên đáp lời xong, Tần Lam bước lên lầu.
- Đứng lại!
Lưu Di phóng tới trước mặt anh:
- Tại sao không nói cho em biết, thậm chí cả điện thoại cũng không liên lạc được? Anh có biết em đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc hay không?!
Cô không kìm chế được, lớn tiếng trách hỏi.
- Tôi không mang theo điện thoại di động.
Anh đã bỏ điện thoại lại công ty, có thể là vô tình, cũng có thể là cố ý...
- Em là mẹ của Niệm Trạch, anh có nghĩ tới em hay không?
Cô buồn bã nhìn Tần Lam:
- Ngay cả quyền được hưởng sinh nhật cùng con, em cũng không có hay sao?
- Mẹ...
Niệm Trạch bị đánh thức, mơ hồ nhìn mẹ mình, chẳng hiểu vì sao mẹ lại tức giận như vậy.
- Niệm Trạch!
Lưu Di ôm lấy thằng bé:
- Con ăn không? Mẹ có nấu rất nhiều món mà con thích đấy!
Cô cố nén giận, cười hỏi thằng bé.
- Ba và dì dẫn con đi ăn gà rán rồi, ăn đến no căng, con không ăn nổi nữa đâu!
Niệm Trạch vừa nói vừa vuốt bụng, hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt của Lưu Di đã trở nên sa sầm, vẫn tiếp tục kể lại chuyến đi hôm nay, muốn chia sẻ niềm vui với mẹ.
- Chúng con còn ngồi trên đu quay nữa! Dì nói, ngồi trên đu quay sẽ được hạnh phúc đấy! Lần sau mẹ cũng đi nhé!
Niệm Trạch đang ôm lấy mẹ kể chuyện, bỗng phát hiện cánh tay của mẹ nó dần dần buông lỏng, kế đó thả nó lên mặt đất.
- Mẹ?
Niệm Trạch khó hiểu lắc lắc tay Lưu Di.
- Con đàn bà đó là ai?
Cô nhìn Tần Lam hỏi.
Tần Lam không đáp.
- Con đàn bà đó là ai!!??
Lưu Di đột nhiên rống to lên. Niệm Trạch bị dọa phát hoảng sợ, nép đầu vào ngực Tần Lam khóc to.
- Cô làm thằng bé sợ đấy!
Tần Lam ôm lấy Niệm Trạch đang òa khóc.
- Người ta là ai có liên quan đến cô hay sao?
Anh không nhịn được hỏi vặn lại.
Sắc mặt Lưu Di hoảng hốt, Tần Lam chưa bao giờ nói chuyện với cô như thế, cho dù anh có tức giận thì cũng chỉ im lặng chịu đựng, hoặc là dứt khoát tránh mặt, từ trước tới nay chưa hề hạch hỏi, trách cứ cô bao giờ. Bởi vì anh cảm giác mình đang mắc nợ cô, ỷ vào điểm đó, Lưu Di vẫn hay vênh váo với anh. Đến lúc này... cô mới cảm thấy sợ hãi.
- Anh đã có người phụ nữ khác bên ngoài rồi á! Anh dẫn Niệm Trạch đi gặp nó, có phải định cướp Niệm Trạch đi luôn hay không!
Cô càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý liền lao vào điên cuồng cấu xé anh.
Chương 24
Tần Lam vừa phải ngăn cản những hành động quá khích của Lưu Di, vừa phải bảo vệ cho Niệm Trạch khỏi bị cô sơ ý đánh trúng, trên mặt trên cổ đều bị cô rạch ấy lằn vết thương.
- Đủ rồi!
Tần Lam cuối cùng cũng bộc phát, tiếng khóc của Niệm Trạch khiến anh không thể nhịn được nữa.
- Lưu Di, tôi thừa nhận tôi mắc nợ cô, thế nhưng, nếu có ai đó thật sự phải chịu trách nhiệm về cái chết của Trạch Nhất, chẳng lẽ cô không liên quan hay sao?
Nếu chẳng bởi Lưu Di liều mạng lao về phía xe tải, Trạch Nhất sẽ đâu vì cứu cô mà chết! Nhiều năm qua, anh đều lẳng lặng chịu đựng, quy mọi lỗi lầm lên người mình, nhưng lúc này đây, anh rốt cuộc cũng tỉnh táo lại...
Lời nói của Tần Lam khiến cho cô nhìn anh với vẻ không tin, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Trong lòng có chút bất nhẫn, Tần Lam xoay người ôm đứa bé lên lầu.
Lưu Di hệt như người mất hồn, mềm oặt ngã quỵ xuống đất...
o0o
- Anh muốn gặp em...
Đang chuẩn bị ngủ, tôi lại nhận được cuộc điện thoại của Tần Lam.
- Anh ở đâu vậy!
Tôi nghe ra vẻ kiệt sức và yếu ớt trong giọng nói của anh, trong lòng không khỏi luống cuống.
- Trước cửa nhà em...
Giọng nói của anh nghe như thể lúc nào anh cũng có thể ngã gục xuống, mềm yếu vô lực. Tôi từ giường bật dậy, cả giày dép cũng không thèm mang, ù chạy ra mở cửa.
Cửa mở ra, Tần Lam như té sấp vào. Tôi phải dùng sức đỡ lấy người anh mới giúp anh tránh khỏi một cú ngã bầm môi dập mũi.
- Nhã Kỳ...
Anh ôm tôi như một đứa trẻ bất lực.
- Vào... vào nhà trước đã.
Tôi dùng sức kéo anh vào trong phòng.
Anh uống rất nhiều rượu, tôi sợ anh ngủ trên sofa sẽ té xuống đất nên mang anh vào trong phòng, nhưng bất kể thế nào cũng không đặt anh lên giường được vì anh quá nặng.
Tôi ngồi dưới đất lo lắng nhìn anh, mới chia tay chưa đầy hai giờ, sao anh lại trở nên như vậy! Tôi muốn mang mền gối cho anh, sàn phòng tuy có trải một lớp thảm dày nhưng cũng không thể để anh ngủ như thế được.
Tôi vừa muốn đứng dậy lại bị anh chộp lấy cổ tay, sức lực trong cơn say của anh mạnh bạo vô cùng, tôi dễ dàng bị anh kéo vào lòng ngực.
Men rượu nồng nặc trên người anh hòa quyện cùng hương cỏ xanh và mùi khói thuốc, hình thành nên một làn hơi nam tính mạnh mẽ, tôi cảm giác được từng cơn ngây ngất. Không đợi tôi kịp phản ứng, anh đã cuồng nhiệt hôn tôi. Tôi vô lực kháng cự, cũng chẳng muốn kháng cự...
Nụ hôn của anh trở nên dữ dội và có ý chiếm hữu mãnh liệt. Những gì tôi có thể làm chỉ là chịu đựng và níu chặt lấy anh, hệt như đang ngồi trên một con tàu trượt dốc, sợ rằng chỉ giây tiếp theo thôi sẽ bị cảm giác quay cuồng này vứt bỏ.
Vách tường màu trắng trước mắt hóa ra sặc sỡ, tôi đã bị anh đưa lên đỉnh cầu vồng, không cách nào kháng cự lại, chỉ đành phó mặc cho anh nhóm lên người tôi từng cơn đê mê... Mãi cho đến khi một cơn đau làm tôi trở về với thực tại.
- Tần Lam...
Tôi thống khổ siết lấy tay anh. Anh dường như cũng đang dần hồi tỉnh, từ từ giảm nhẹ nhịp độ chờ tôi thích ứng.
Cơn đau ban đầu qua đi, tôi một lần nữa bị anh dẫn vào cơn quay cuồng của sóng biển. Cảm giác bản thân đang trôi nổi, chìm đắm nhưng tôi tuyệt đối không có chút hối hận nào...
Lúc tỉnh lại, trời đã lờ mờ hửng sáng. Tôi mở ánh mắt khó chịu ra, muốn đổi sang một tư thế khác nhưng lại phát hiện ra mình không tài nào nhúc nhích được. Tần Lam đang ôm chặt lấy tôi, hơi thở của anh phả lên mặt tôi làm cho nơi ấy bắt đầu nóng ran. Nhớ lại một đêm triền miên vừa qua, tôi hận chẳng thể chui vào túi ngủ không bao giờ trở ra cho xong.
Anh dường như bị quấy rầy mà tỉnh lại. Phát hiện ra tình trạng của hai chúng tôi, tròng mắt anh hiện ra một cảm xúc chẳng thể diễn tả bằng lời.
- Anh...
- Đừng nói gì mà...
Tôi cản anh lại, không muốn nghe bất cứ lời xin lỗi nào. Giây phút này, tôi chỉ nhớ đến cảm giác được ở trong lòng anh mà thôi.
Kéo lấy tay tôi đặt lên khóe môi hôn khẽ, con ngươi của Tần Lam lấp lánh thứ ánh sáng lạ thường:
- Nhã Kỳ, anh yêu em.
Chương 25
Đầu óc tôi trống rỗng, lời của anh khiến tôi vô cùng bất ngờ và vui sướng, cần thêm chút thời gian tôi mới có thể dần tiếp thụ được.
Nụ hôn của anh nhẹ nhàng rơi trên vầng trán, trên chóp mũi và trên môi tôi, rồi như một sợi lông khẽ khàng lướt qua cổ, xương đòn, đến phía trước ngực. Môi hôn của anh dọc theo khe ngực của tôi như hóa thành từng tấc da thịt, lời nhắn gởi thầm lặng ấy như muốn bảo rằng anh sẽ dâng trọn tình yêu và tất cả những gì anh có.
Tôi nhìn vào đôi mắt anh. Ánh mắt chúng tôi hòa quyện vào nhau, khó thể tách rời.
Tay anh khẽ nâng bàn chân nhỏ nhắn của tôi lên, lần lượt đặt lên mỗi ngón chân một nụ hôn, hệt như đối đãi với bảo vật. Tôi run lên nhè nhẹ, trước nay không hề hay biết, hóa ra ngón chân mình cũng có thể mẫn cảm đến như thế...
- Từ nay về sau em là của anh.
Anh lại ngang ngược đặt lên môi tôi một nụ hôn.
Tôi ngơ ngẩn nhìn anh, hệt như mới bắt đầu quen biết anh vậy.
- Những gì anh nói là thật chứ?
Sao tôi lại giống như đang mơ thế này?
Anh không đáp lời, chỉ dùng nụ hôn để tỏ rõ tất cả...
o0o
Anh mua ở cửa hàng hoa một bó bách hợp màu trắng. Tuy anh không nói sẽ dẫn tôi đi đâu, nhưng hình như tôi đã dự cảm được nơi sắp đến. Khi xe đổ trước khu nghĩa trang ngoại thành thì suy đoán của tôi đã được chứng minh.
Nếu không biết đó là một khu nghĩa trang, bạn sẽ không tài nào tưởng tượng được dưới những tán cổ thụ xanh um mướt mắt kia đã mai táng bao nhiêu vong hồn đâu.
Nơi đây an tĩnh và ôn hòa, ánh mặt trời xuyên qua tàng lá rậm rạp của cây ngô đồng Pháp rơi rớt trên bờ vai chúng tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh đáp lại bằng một nụ cười ấm áp.
Anh nắm lấy tay tôi, bước lên từng bậc thang một. Chúng tôi thầm ngụ ý không trò chuyện, nhưng qua ánh mắt trao nhau đã hiểu thấu tất cả.
Cuối cùng, tôi cũng đi đến trước mặt người ấy.
Người thanh niên trong ảnh trẻ tuổi đẹp trai, ngập tràn sức sống. Tôi có thể hiểu được vì sao Tần Lam lại bị anh ta hấp dẫn.
Tân Lam ngồi xuống, khẽ vuốt đi lớp bụi bám trên ảnh. Anh đặt hoa ở trước mộ, nhẹ giọng nói:
- Trạch Nhất, tôi đến thăm anh đây!
Ánh mắt của Tần Lam thoáng vẻ quyến luyến.
Bất chợt, anh khẽ kéo tôi đến:
- Trạch Nhất, đây là bạn gái tôi, Nhã Kỳ.
Nghe được những lời nói này thốt ra từ chính miệng anh, một nỗi cảm động lạ kỳ trào dâng trong lòng tôi. Tuy đã từng quan hệ thân mật cùng anh, tuy đã từng nghe anh nói lời yêu, thế nhưng tất cả vẫn không rung động bằng việc anh đối mặt với Trạch Nhất nói ra những lời này.
- Niệm Trạch rất ngoan, rất dễ bảo, anh cứ an tâm.
Anh sờ lên bia mộ, hệt như đang ve vuốt người yêu vậy.
- Trạch Nhất, không biết tôi có thể gọi anh như vậy hay không, tôi yêu Tần Lam, xin anh hãy giao anh ấy cho tôi, tôi sẽ thay anh thương yêu anh ấy thật tốt.
Lời của tôi khiến cho khóe mắt Tần Lam ươn ướt.
Tôi nắm lấy tay anh, trao niềm an ủi:
- Trạch Nhất rất yêu anh, thế nên nhất định sẽ hy vọng anh được hạnh phúc.
Anh ôm lấy tôi. Dường như tôi có cảm giác ánh mắt của Trạch Nhất cũng đang chúc phúc cho chúng tôi vậy...
Chương 26
Tần Lam chuyển vào sống trong nhà trọ của tôi. Chúng tôi hệt như đôi vợ chồng đã kết hôn nhiều năm vậy. Anh đi chợ, tôi nấu cơm, ăn xong lại cùng nhau rửa bát đĩa, sau đó thì tản bộ. Đôi khi Tần Lam cũng mang Niệm Trạch đến ở với chúng tôi vài ngày. Cuộc sống cứ thế trôi qua bình lặng nhưng cũng thật ấm nồng.
Tôi rất hài lòng với cuộc sống này, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy bất an. Mãi cho đến khi cô ta xuất hiện ở trước mặt tôi, loại cảm giác bất an này càng trở nên chân thật hơn.
Tuy trước nay chưa bao giờ gặp mặt, nhưng tôi lập tức có thể đoán ra ngay thân phận của cô.
Lùi bước và lẩn tránh sẽ chẳng giải quyết được điều gì, vì thế tôi chọn biện pháp đối mặt.
- Cô là Lưu Di?
Cô đứng ngay trước cổng tòa soạn tạp chí chặn lấy lối đi, dùng một thứ ánh mắt ác độc quan sát tôi. Lúc tôi gọi ra tên cô, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
- Cô biết tôi à?
Giọng nói của cô tràn ngập vẻ cao ngạo và khinh thường:
- Vậy cô cũng nên biết tôi là vợ của Tần Lam.
Bộ dạng của cô hệt như một mụ đàn bà đang đi đánh ghen nhân tình của chồng mình. Nếu không phải đã biết rõ tình trạng thật sự của Tần Lam và cô ta lúc này, chỉ sợ tôi đã bị cô ta hù dọa mà rút lui mất rồi.
- Phải, tôi biết, kể cả chuyện của Trạch Nhất.
Tưởng đâu lời tôi vừa nói đối với cô sẽ có rung động lớn, ngờ đâu thân thể cô chỉ khẽ rung lên một chút.
- Ngay cả chuyện này anh ta cũng nói cho cô nghe à!
Thanh âm của Lưu Di lộ ra vẻ kinh ngạc. Cô vốn muốn dùng thân phận vợ của Tần Lam để ép cho Nhã Kỳ phải khó xử, nếu trái lại Nhã Kỳ vẫn không đồng ý, cô sẽ lôi chuyện Tần Lam là GAY mà nói ra, để cho Nhã Kỳ chịu đựng không nổi. Thế nhưng giờ đây, Nhã Kỳ đã biết tất cả, lại còn có thể chấp nhận Tần Lam. Tình huống lúc này ngược lại đối với cô vô cùng bất lợi!
- Tôi yêu Tần Lam. Anh đã từng như thế nào tôi không quan tâm, điều tôi quan tâm chính là anh ấy cũng yêu tôi.
Tôi nói với giọng êm êm.
- Cô muốn ở cùng Tần Lam à? Tôi nói à biết, cô nằm mơ! Tôi là người vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy, tôi sẽ không nhường anh ấy cho bất cứ kẻ nào, cho dù có phải giết chết anh, thì anh cũng là của tôi!!
Lưu Di điên dại cười lớn, lời nói của cô khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
- Tôi tôn trọng sự lựa chọn của Tần Lam, tôi cũng chẳng cần hai người có ly hôn hay không, tôi chỉ hy vọng cô biết rằng, sức mạnh của tình yêu sẽ vượt qua tất cả.
Nếu như bảo trước kia tôi có một chút đồng tình và thương xót cho Lưu Di thì lúc này đây đã hoàn toàn hết sạch!
- Điếm thối, cô cho rằng cô cao thượng lắm à? Yêu đương cái quái gì chứ! Đi mà gặp quỷ sứ của cô đi, Tần Lam là của tôi! Là của tôi! Niệm Trạch cũng là của tôi, các người ai cũng đừng hòng cướp đoạt những thứ bên cạnh tôi đi!!
Cô nhào đến phía trước, dùng móng tay chộp lấy mặt tôi. Tuy tôi kịp né được nhưng cũng để cho cô cào lên cổ mình một lằn máu thật sâu.
- Ngừng lại!
Bảo vệ tiến tới khống chế Lưu Di.
- Nhã Kỳ, bồ không sao chứ?
Nguyễn Nguyễn đỡ lấy tôi, hóa ra vừa rồi cô nàng phát hiện tình huống có phần không ổn liền gọi bảo vệ đến.
- Đàn bà thối! Đồ hư hỏng! Cô và cái tên đồng tính luyến ái Tần Lam kia đi chết cả đi!!
Lưu Di không thoát khỏi sự kềm kẹp của bảo vệ liền ngoác miệng mắng to. Những kẻ vây xem xung quanh đều xầm xì bàn tán.
- Bốp!
Một cái tát rõ to khiến cho tất cả mọi người lặng im trở lại.
Lưu Di kinh ngạc nhìn tôi, không tin một cô gái thoạt trông nhu nhược như tôi lại có thể ra tay với mình.
- Cô có thể sỉ nhục tôi nhưng không thể sỉ nhục Tần Lam và Trạch Nhất, sỉ nhục người cô yêu thương!
Ngực tôi phập phồng dữ dội, vô cùng tức giận.
- Có muốn mang cô ta đến đồn cảnh sát hay không?
Bảo vệ hỏi tôi.
- Để cô ấy đi đi.
Tôi lạnh lùng liếc nhìn Lưu Di rồi xoay người trở vào phòng biên tập, để tất cả những lời bình luận cùng mắng chửi lại sau lưng. Phía đồng nghiệp, có kẻ đồng tình, có kẻ thì ánh mắt hàm chứa sự khinh bỉ. Tôi cứ nhìn như không thấy, trở lại chỗ ngồi với mớ công việc bề bộn của mình.
- Nhã Kỳ, bồ để ụ ta đi như vậy à!
Nguyễn Nguyễn bất bình hỏi tôi. Phát hiện ra rất nhiều kẻ tò mò đang chú ý đến cuộc trò chuyện của mình, Nguyễn Nguyễn hét to:
- Nhìn cái gì mà nhìn, bộ hết chuyện làm rồi hay sao! Nơi này không phải là tuần báo lá cải đâu nhá, muốn săn tin thì sang nhà bên báo danh đi!
Hài lòng nhìn ai nấy lại chúi đầu vào công việc, Nguyễn Nguyễn trở về bên cạnh tôi.
- Nguyễn Nguyễn, không cần như thế đâu!
Tôi biết cô nàng quan tâm tôi, nhưng không muốn cô vì chuyện của tôi mà đắc tội với mọi người.
- Nhã Kỳ, đừng để ý đến bọn họ, mình ủng hộ bồ! Tần Lam là người đàn ông tốt!
Nguyễn Nguyễn từng gặp qua Tần Lam, cũng biết đôi chút về sự tình của anh. Cô là dạng người ăn ngay nói thẳng, cảm giác được người tốt thì chính là tốt, không quan tâm đến quá khứ của họ.
- Cảm ơn bồ.
Tôi cảm giác lúc này, không điều gì sánh được với những lời tri kỷ khiến cho lòng người an ủi ấy.
Lúc bóng hình Tần Lam xuất hiện nơi cửa, một cơn xao động lại dấy lên. Tôi tức giận liếc nhìn Nguyễn Nguyễn, nhất định là cô nàng đã gọi điện thoại.
- Nhã Kỳ...
Không đợi cho anh kịp mở miệng, tôi đã lôi anh ra khỏi phòng biên tập. Chuyện xấu hôm nay đã quá nhiều rồi, tôi không muốn bọn họ có thêm trò vui để xem nữa.
Tôi dẫn anh đến phòng thang gác, nơi này bình thường rất ít ai qua lại.
- Nhã Kỳ, cô ta đến tìm em à?
Nhận được điện thoại của Nguyễn Nguyễn, anh vội bỏ dở cuộc họp mà chạy ngay đến đây.
- Không sao mà, nhìn anh gấp gáp kìa.
Tôi lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán cho anh. Dáng vẻ anh có chút xộc xệch, không giống chút nào so với Tần Lam bình tĩnh thường ngày.
- Đây là gì! Cô ta đánh em à?!
Anh xót xa nhìn vết thương trên cổ tôi, tay khẽ chạm đến khiến tôi không khỏi rụt cổ lại.
- Không sao mà...
- Còn bảo không sao!!
Anh đột nhiên cao giọng khiến tôi giật bắn mình. Lập tức nhận ra sự thất thố, anh dịu giọng lại:
- Xin lỗi... Đau lắm không em?...
Anh nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm lấy vết thương rồi ấn lên đó một nụ hôn.
- Đừng như vậy...
Gương mặt tôi đỏ bừng, máu dồn cả lên đầu.
- Đây là nơi làm việc...
- Xin lỗi...
Anh ôm lấy tôi, tì cằm lên đỉnh đầu.
- Thật sự là không việc gì mà...
Anh cứ tự trách khiến cho tôi vô cùng đau lòng. Rõ ràng không phải anh sai, tại sao lại muốn đổ hết mọi lỗi lầm lên người mình chứ?
- Anh yêu em, anh hứa sẽ không để cho em bị thương thêm lần nữa!
Những lời anh nói khiến cho tôi vô cùng cảm động.
- Ối ối...
Cửa thoát hiểm bất ngờ mở ra, một đống người đổ ập vào, kẻ đầu têu chính là Nguyễn Nguyễn! Cô nàng cười thẹn nhìn tôi.
- Mọi người...
Tôi vừa bực mình vừa buồn cười, nghĩ đến mọi chuyện vừa rồi đều bị bọn họ trông thấy, liền xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, dứt khoát chui vào lòng Tần Lam, làm đà điểu trốn cát cho xong.
Xem tiếp: Chương 27 - 32